Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1821: Các ngươi hoài nghi bách nhẫn sẽ bày ngũ độc trận một lần nữa? (1)
/1918
|
Sa Tử Yên thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười, nói, “Cũng không cần giúp gì nhiều cả, chỉ cần Yêu Nguyệt công chúa mang cái bụng bầu này lượn một vòng trước mặt Long hậu là được rồi.”
Theo tính cách của Long hậu, nếu bà ấy nhìn thấy Cơ Yêu Nguyệt mang thai, nhất định có thể tức giận hộc máu ba lần.
“Vô dụng thôi, sáng nay bà ấy đã phun máu một lần vì chuyện này rồi, bây giờ ta mà qua đó, chưa thấy được người đã bị đuổi về”
“Đã phun máu một lần rồi?”
“Đúng”
“Nếu như vậy.”
Sa Tử Yên ghé qua nói thì thầm vào tai Cơ Yêu Nguyệt mấy câu, Cơ Yêu Nguyệt cũng khóe môi, chỉ cho một chữ, “Được!”
Long hậu bị tức chết, Mạch Phi lại gặp nạn ở vườn đào tiên, Ly Cửu Ca mất đi một nửa công lực, đến lúc đó ả sẽ nói hai đứa con trong bụng này chính là của Ly Cửu Ca.
Đậu Đậu xa xa ở Địa phủ đột nhiên hắt xì một cái, trong lòng dâng lên một loại dự cảm xấu, sau đó cô đẩy đẩy Yêu Nghiệt đang lật sách bên kia, nói, “Lão Cửu, anh nói xem có phải mẫu hậu xảy ra chuyện gì không?”
“...
Mẫu hậu có y sự bên cạnh rồi, làm sao xảy ra chuyện được?”
“Nhưng em luôn có loại dự cảm không tốt lắm, cảm thấy nhất định Cơ Yêu Nguyệt sẽ không an phận cho chúng ta đến trừng trị...”
“Tìm được rồi.”
Yêu Nghiệt đột nhiên nói ra miệng, sau đó đưa thẻ ngọc tới trước mặt Đậu Đậu, “Em xem”
Đậu Đậu nhìn qua, lắc đầu một cách quyết đoán, “Em xem không hiểu”
Yêu Nghiệt, “..
Chúng ta đoán không sai, biện pháp giải quyết chính là ở ngay vườn đào tiên.
Bí sử thiên cung có ghi lại, cây đào trong vườn đào tiên một ngàn năm nở hoa, hai ngàn năm ra quả, ba ngàn năm quả chín, đặt trong bụng sẽ hóa thành tiến thai.
Nếu nó chưa kịp dung nhập vào máu thịt thì khi bẻ cành đào kia đi, tiên thai tự nhiên sẽ biến thành quả đào lăn ra ngoài”
“Dễ như vậy sao?”
“Cũng không dễ như vậy đâu, cành đào cùng quả đào cùng sinh, nói cách khác, phải tìm được cây đào có quả đào kia”
“Vậy cũng dễ mà, không phải Tư Bất Tượng nói đào trong vườn đều được đếm kỹ sao, vậy chúng ta đi tìm Tây Vương Mẫu, bảo nhóm tiên nữ thuộc hạ của bà ấy nói cho chúng ta biết cây đào nào thiếu quả là được rồi mà.”
Yêu Nghiệt, “..
Nói cũng đúng.
Nhưng mà..”
“Nhưng mà sao?”
“Hành động của Ngọc đế có ý gì? Chỉ muốn để chúng ta khó chịu trong lòng một chút thôi sao? Người như ông ta luôn yêu quyển thế, làm Ngọc đế bao nhiêu năm rồi lại đột nhiên bị đày đến trông coi vườn đào, nhất định ông ta sẽ không cam tâm đầu”
Đậu Đậu chấp nhận, “Cho nên?”
“Cho nên, đáng lẽ ông ta phải tìm cách đây chúng ta xuống mới đúng”
“Trong vườn đào tiên không có trận pháp gì đấy chứ?”
Đậu Đậu nói đến điểm chính rồi, Yêu Nghiệt ồ, bỗng nhiên cười, “Đi, đi núi Côn Luân”
“Anh có cách à?”
“Đi thì em sẽ biết.”
Yêu Nghiệt nói xong thì khép bí sử thiên cung lại, tùy tay đưa cho Tứ Bất Tượng, “Lại nhìn xem có gì quan trọng không”
“Vâng!”
Tử Bất Tượng đồng ý, sau đó đứng trên vai Đậu Đậu, đi ra khỏi tàng thư các với bọn họ.
Diêm Quân vừa thấy họ là một tâm, “Hai vị phải đi rồi sao?”
“Ừ”
Diêm Quân thở phào, “Hai vị đi thong thả?”
Từ lúc Đế quấn lên đài, địa phủ của anh ta không có ngày nào yên tĩnh, cứ thích đến đây sửa đổi mệnh cách thì không nói, bây giờ còn nhớ thương đến cả sách vở trong tàng thư các của anh ta nữa.
Chờ bọn họ đi rồi anh ta phải xem xem thiểu mất sách gì.
Hình như Yêu Nghiệt nhìn thấu ý nghĩ của Diêm Quân, “Không cần đi xem, bí sử thiên cung ở đây, chúng ta mang nó đi, không trả”
Diêm Quân, “...
Ha ha ha, được”
Anh ta còn có thể nói gì được nữa? Anh ta rất tuyệt vọng...
Sau đó hai người rời đi, Diêm Quân nhìn mà sửng sốt, sửng sốt xong vẫn đến tàng thư các thu dọn sách vở.
Tuy rằng chỉ thiếu mất một quyển đấy, nhưng mà nó rất loạn.
Núi tiền Côn Luân, Vương Mẫu đang ngồi trên xích đu phơi nắng, trên tay cầm thức ăn cho cá, thỉnh thoảng lại rắc một ít, ném cho tiền hạc trong Giáo trì.
Theo tính cách của Long hậu, nếu bà ấy nhìn thấy Cơ Yêu Nguyệt mang thai, nhất định có thể tức giận hộc máu ba lần.
“Vô dụng thôi, sáng nay bà ấy đã phun máu một lần vì chuyện này rồi, bây giờ ta mà qua đó, chưa thấy được người đã bị đuổi về”
“Đã phun máu một lần rồi?”
“Đúng”
“Nếu như vậy.”
Sa Tử Yên ghé qua nói thì thầm vào tai Cơ Yêu Nguyệt mấy câu, Cơ Yêu Nguyệt cũng khóe môi, chỉ cho một chữ, “Được!”
Long hậu bị tức chết, Mạch Phi lại gặp nạn ở vườn đào tiên, Ly Cửu Ca mất đi một nửa công lực, đến lúc đó ả sẽ nói hai đứa con trong bụng này chính là của Ly Cửu Ca.
Đậu Đậu xa xa ở Địa phủ đột nhiên hắt xì một cái, trong lòng dâng lên một loại dự cảm xấu, sau đó cô đẩy đẩy Yêu Nghiệt đang lật sách bên kia, nói, “Lão Cửu, anh nói xem có phải mẫu hậu xảy ra chuyện gì không?”
“...
Mẫu hậu có y sự bên cạnh rồi, làm sao xảy ra chuyện được?”
“Nhưng em luôn có loại dự cảm không tốt lắm, cảm thấy nhất định Cơ Yêu Nguyệt sẽ không an phận cho chúng ta đến trừng trị...”
“Tìm được rồi.”
Yêu Nghiệt đột nhiên nói ra miệng, sau đó đưa thẻ ngọc tới trước mặt Đậu Đậu, “Em xem”
Đậu Đậu nhìn qua, lắc đầu một cách quyết đoán, “Em xem không hiểu”
Yêu Nghiệt, “..
Chúng ta đoán không sai, biện pháp giải quyết chính là ở ngay vườn đào tiên.
Bí sử thiên cung có ghi lại, cây đào trong vườn đào tiên một ngàn năm nở hoa, hai ngàn năm ra quả, ba ngàn năm quả chín, đặt trong bụng sẽ hóa thành tiến thai.
Nếu nó chưa kịp dung nhập vào máu thịt thì khi bẻ cành đào kia đi, tiên thai tự nhiên sẽ biến thành quả đào lăn ra ngoài”
“Dễ như vậy sao?”
“Cũng không dễ như vậy đâu, cành đào cùng quả đào cùng sinh, nói cách khác, phải tìm được cây đào có quả đào kia”
“Vậy cũng dễ mà, không phải Tư Bất Tượng nói đào trong vườn đều được đếm kỹ sao, vậy chúng ta đi tìm Tây Vương Mẫu, bảo nhóm tiên nữ thuộc hạ của bà ấy nói cho chúng ta biết cây đào nào thiếu quả là được rồi mà.”
Yêu Nghiệt, “..
Nói cũng đúng.
Nhưng mà..”
“Nhưng mà sao?”
“Hành động của Ngọc đế có ý gì? Chỉ muốn để chúng ta khó chịu trong lòng một chút thôi sao? Người như ông ta luôn yêu quyển thế, làm Ngọc đế bao nhiêu năm rồi lại đột nhiên bị đày đến trông coi vườn đào, nhất định ông ta sẽ không cam tâm đầu”
Đậu Đậu chấp nhận, “Cho nên?”
“Cho nên, đáng lẽ ông ta phải tìm cách đây chúng ta xuống mới đúng”
“Trong vườn đào tiên không có trận pháp gì đấy chứ?”
Đậu Đậu nói đến điểm chính rồi, Yêu Nghiệt ồ, bỗng nhiên cười, “Đi, đi núi Côn Luân”
“Anh có cách à?”
“Đi thì em sẽ biết.”
Yêu Nghiệt nói xong thì khép bí sử thiên cung lại, tùy tay đưa cho Tứ Bất Tượng, “Lại nhìn xem có gì quan trọng không”
“Vâng!”
Tử Bất Tượng đồng ý, sau đó đứng trên vai Đậu Đậu, đi ra khỏi tàng thư các với bọn họ.
Diêm Quân vừa thấy họ là một tâm, “Hai vị phải đi rồi sao?”
“Ừ”
Diêm Quân thở phào, “Hai vị đi thong thả?”
Từ lúc Đế quấn lên đài, địa phủ của anh ta không có ngày nào yên tĩnh, cứ thích đến đây sửa đổi mệnh cách thì không nói, bây giờ còn nhớ thương đến cả sách vở trong tàng thư các của anh ta nữa.
Chờ bọn họ đi rồi anh ta phải xem xem thiểu mất sách gì.
Hình như Yêu Nghiệt nhìn thấu ý nghĩ của Diêm Quân, “Không cần đi xem, bí sử thiên cung ở đây, chúng ta mang nó đi, không trả”
Diêm Quân, “...
Ha ha ha, được”
Anh ta còn có thể nói gì được nữa? Anh ta rất tuyệt vọng...
Sau đó hai người rời đi, Diêm Quân nhìn mà sửng sốt, sửng sốt xong vẫn đến tàng thư các thu dọn sách vở.
Tuy rằng chỉ thiếu mất một quyển đấy, nhưng mà nó rất loạn.
Núi tiền Côn Luân, Vương Mẫu đang ngồi trên xích đu phơi nắng, trên tay cầm thức ăn cho cá, thỉnh thoảng lại rắc một ít, ném cho tiền hạc trong Giáo trì.
/1918
|