Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1823: Bây giờ người đi vào cứu người, có lẽ còn kịp (1)
/1918
|
Trong vườn đào tiên, Ngọc đế cũng không nhàn rỗi.
Đương nhiên ông ta sẽ không nghĩ đối thủ dễ dàng mắc mưu của ông ta như vậy.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu đặt ống ta ở vị trí của đối phương thì ông ta sẽ làm thế nào? Đối phương đoán được tâm tư của ông ta, vậy tiếp theo mỗi một người xuất hiện ở vườn đào tiên đều có khả năng là người thay đổi mặt.
Có khả năng nhất chính là Ly Cửu Ca sẽ tìm Bách Hoa và hai đứa con gái của ông ta, giả dạng thành hắn và ma nữ kia để đến đây.
Đáng tiếc, bây giờ ba người Bách Hoa và Lưu Quang Dao Quang đã không phải là người quan trọng nhất trong lòng ông ta nữa rồi.
Chỉ cần Tây Vương Mẫu và con gái bọn họ không có chuyện gì, những thứ còn lại, ông ta đều có thể hy sinh.
Ly Cửu Ca dựa vào đầu mà cho rằng ông ta đã bị Bách Hoa vứt bỏ mà vẫn có thể xem cô ta như bảo bối? Dựa vào đầu chứ? Khụ...
Nói thế nào nhỉ? Ngọc đế nói rất đúng! Chỉ cần ông ta còn một chút tự tôn thì tuyệt đối không có khả năng đã bị Bách Hoa vứt bỏ mà còn có thể xem cô ta như bảo bối.
Bây giờ ông ta giống như lãng tử quay đầu, đã nhận ra người vợ chịu cảnh nghèo hèn với mình hoàn toàn khác thị thiếp đẹp như hoa.
Cho nên, dù lát nữa người tới là ai, trừ Tây Vương Mẫu và con gái của bọn họ ra thì còn lại đều phải chết! Ngọc đế quyết tâm, khép bí sử thiên cung trong tay, lẳng lặng chờ Đậu Đậu và Yêu Nghiệt đến.
Ông ta đợi khoảng thời gian một chén trà nhỏ thì cửa vườn đào tiên bị mở ra.
Dẫn đầu đi vào là Tây Vương Mẫu, Đại tiên nữ, cùng với tiểu cung nga vô cùng quen thuộc với vườn đào tiên và cũng là người đầu tiên phát hiện ra chuyện đào tiên bị mất.
Theo sau chính là mục tiêu của Ngọc đế, Yêu Nghiệt mặc trường bào màu thiên thanh, cùng với Đậu Đậu mặc trang phục tiến tử màu xanh nhạt đang được hắn nắm tay.
Quần áo kia vừa nhìn là biết tay nghề của nhóm Chức Nữ trên Thiên cung, phiêu dật, thanh lịch, bay bổng như tiến.
Ngọc đế hơi híp mắt, nảy sinh nghi ngờ trong lòng, không có Bách Hoa? Ngay lúc Ngọc đế đang nghi ngờ không thôi, Tây Vương Mẫu đột nhiên dừng bước, sau đó quay người đi ra cửa, một giọng nữ thanh mát vang lên.
“Bách Hoa tiên tử đứng ở đây làm gì? Không phải đứa con gái kia của ngươi ồn ào đòi đi gặp cha nó hay sao?”
Cả người Ngọc đế chấn động.
Quả nhiên, quả nhiên vẫn gọi Bách Hoa và đứa con gái Dao Quang của ông ta tới.
Chẳng qua hai người ngoài cửa kia nhất định không phải chính chủ, Bách Hoa và Dao Quang chân chính là Đế Tôn Đế Hậu đứng tại chỗ không nói tiếng nào.
Nhưng mà không sao, cho dù có phải bọn họ hay không, thì trừ Tây Vương Mẫu và Hồng nhi ra, những người khác đều phải chết! Quyết tâm xong, Ngọc đế đứng lên, đi đến cửa vườn đào tiên, nhìn thấy ánh mắt né tránh của Bách Hoa, “Các ngươi...
Ở thiên cung có khỏe không?”
Phản ứng của Bách Hoa tiên tử giống như chim sợ cành công, đầu tiên là run lên, sau đó kiên trì đến cùng, “Cũng...
cũng không tệ lắm, ngươi...
ngươi thì sao?”
Ngọc đế vừa thầm nghĩ diễn giống lắm, không hổ là con trai của Đông Hải Long Vương, vừa kéo tay Bách Hoa, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Chỉ cần các ngươi sống thật tốt, ta có ở đây chịu khổ cũng không là gì? Tây Vương Mẫu hừ lạnh một tiếng, sau đó vẻ mặt không mặn không nhạt quay lại, “Hồng nhi, con đưa Đế Tôn Đế Hậu đi tìm hại cây đào tiên bị hái mất quả đi.”
“Vâng.”
Hồng nhi lên tiếng trả lời, sau đó làm tư thế mới, Yêu Nghiệt và Đậu Đậu đi theo phía sau, nhìn qua thì giống như đi theo Hồng nhi và tiểu tiện nga phía trước.
Đi đến một chỗ, Yêu Nghiệt và Đậu Đậu dừng lại.
Sau đó tiểu tiên nga lập tức mở miệng, “Chính là gốc đào này, sáng nay đã mất đào tiên”
Nói xong bẻ gãy cành đào đưa cho Yêu Nghiệt, “Đế Tôn”
Yêu Nghiệt sửng sốt, sau đó cầm cành đào trong tay, “Vậy một gốc cây khác đâu?”
Đương nhiên ông ta sẽ không nghĩ đối thủ dễ dàng mắc mưu của ông ta như vậy.
Suy bụng ta ra bụng người, nếu đặt ống ta ở vị trí của đối phương thì ông ta sẽ làm thế nào? Đối phương đoán được tâm tư của ông ta, vậy tiếp theo mỗi một người xuất hiện ở vườn đào tiên đều có khả năng là người thay đổi mặt.
Có khả năng nhất chính là Ly Cửu Ca sẽ tìm Bách Hoa và hai đứa con gái của ông ta, giả dạng thành hắn và ma nữ kia để đến đây.
Đáng tiếc, bây giờ ba người Bách Hoa và Lưu Quang Dao Quang đã không phải là người quan trọng nhất trong lòng ông ta nữa rồi.
Chỉ cần Tây Vương Mẫu và con gái bọn họ không có chuyện gì, những thứ còn lại, ông ta đều có thể hy sinh.
Ly Cửu Ca dựa vào đầu mà cho rằng ông ta đã bị Bách Hoa vứt bỏ mà vẫn có thể xem cô ta như bảo bối? Dựa vào đầu chứ? Khụ...
Nói thế nào nhỉ? Ngọc đế nói rất đúng! Chỉ cần ông ta còn một chút tự tôn thì tuyệt đối không có khả năng đã bị Bách Hoa vứt bỏ mà còn có thể xem cô ta như bảo bối.
Bây giờ ông ta giống như lãng tử quay đầu, đã nhận ra người vợ chịu cảnh nghèo hèn với mình hoàn toàn khác thị thiếp đẹp như hoa.
Cho nên, dù lát nữa người tới là ai, trừ Tây Vương Mẫu và con gái của bọn họ ra thì còn lại đều phải chết! Ngọc đế quyết tâm, khép bí sử thiên cung trong tay, lẳng lặng chờ Đậu Đậu và Yêu Nghiệt đến.
Ông ta đợi khoảng thời gian một chén trà nhỏ thì cửa vườn đào tiên bị mở ra.
Dẫn đầu đi vào là Tây Vương Mẫu, Đại tiên nữ, cùng với tiểu cung nga vô cùng quen thuộc với vườn đào tiên và cũng là người đầu tiên phát hiện ra chuyện đào tiên bị mất.
Theo sau chính là mục tiêu của Ngọc đế, Yêu Nghiệt mặc trường bào màu thiên thanh, cùng với Đậu Đậu mặc trang phục tiến tử màu xanh nhạt đang được hắn nắm tay.
Quần áo kia vừa nhìn là biết tay nghề của nhóm Chức Nữ trên Thiên cung, phiêu dật, thanh lịch, bay bổng như tiến.
Ngọc đế hơi híp mắt, nảy sinh nghi ngờ trong lòng, không có Bách Hoa? Ngay lúc Ngọc đế đang nghi ngờ không thôi, Tây Vương Mẫu đột nhiên dừng bước, sau đó quay người đi ra cửa, một giọng nữ thanh mát vang lên.
“Bách Hoa tiên tử đứng ở đây làm gì? Không phải đứa con gái kia của ngươi ồn ào đòi đi gặp cha nó hay sao?”
Cả người Ngọc đế chấn động.
Quả nhiên, quả nhiên vẫn gọi Bách Hoa và đứa con gái Dao Quang của ông ta tới.
Chẳng qua hai người ngoài cửa kia nhất định không phải chính chủ, Bách Hoa và Dao Quang chân chính là Đế Tôn Đế Hậu đứng tại chỗ không nói tiếng nào.
Nhưng mà không sao, cho dù có phải bọn họ hay không, thì trừ Tây Vương Mẫu và Hồng nhi ra, những người khác đều phải chết! Quyết tâm xong, Ngọc đế đứng lên, đi đến cửa vườn đào tiên, nhìn thấy ánh mắt né tránh của Bách Hoa, “Các ngươi...
Ở thiên cung có khỏe không?”
Phản ứng của Bách Hoa tiên tử giống như chim sợ cành công, đầu tiên là run lên, sau đó kiên trì đến cùng, “Cũng...
cũng không tệ lắm, ngươi...
ngươi thì sao?”
Ngọc đế vừa thầm nghĩ diễn giống lắm, không hổ là con trai của Đông Hải Long Vương, vừa kéo tay Bách Hoa, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Chỉ cần các ngươi sống thật tốt, ta có ở đây chịu khổ cũng không là gì? Tây Vương Mẫu hừ lạnh một tiếng, sau đó vẻ mặt không mặn không nhạt quay lại, “Hồng nhi, con đưa Đế Tôn Đế Hậu đi tìm hại cây đào tiên bị hái mất quả đi.”
“Vâng.”
Hồng nhi lên tiếng trả lời, sau đó làm tư thế mới, Yêu Nghiệt và Đậu Đậu đi theo phía sau, nhìn qua thì giống như đi theo Hồng nhi và tiểu tiện nga phía trước.
Đi đến một chỗ, Yêu Nghiệt và Đậu Đậu dừng lại.
Sau đó tiểu tiên nga lập tức mở miệng, “Chính là gốc đào này, sáng nay đã mất đào tiên”
Nói xong bẻ gãy cành đào đưa cho Yêu Nghiệt, “Đế Tôn”
Yêu Nghiệt sửng sốt, sau đó cầm cành đào trong tay, “Vậy một gốc cây khác đâu?”
/1918
|