Trong cung điện của Ly Mộ Bạch, chủ nhân cung điện đang đỡ Cơ Yêu Nguyệt, thầm nghĩ trốn xa một chút, lại trốn xa hơn một chút.
Cho tới tận bây giờ hắn cũng không nghĩ đến tính cách của mẫu hậu hắn lại nóng nảy như thế.
Trước mắt là một bãi máu, Long hậu đang ngả vào ngực Long vương, hơi thở mong manh.
Kinh mạch trong cơ thể bà đứt thành từng khúc, hàng loạt công lực điên cuồng bổ sung vào, làm cho hơi thở của bà càng thêm hỗn loạn.
Long vương luống cuống, tay ôm bà cũng run lên, một chưởng đánh bay Sa Tử Yên, gọi y sư đến xé tim xé phổi.
Sa Tử Yến bay ra xa, đụng vào cây cột rắc một tiếng, cây cột gãy ra.
Nếu không phải có Ly Mộ Bạch nhanh tay đỡ thì cả cây cột này sẽ rơi xuống đầu Cơ Yêu Nguyệt.
Cơ Yêu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nhìn Sa Tử Yên nửa sống nửa chết nằm đó, ánh mắt cảnh cáo ngàn vạn lần đừng có vì sợ chết mà quyết định buông tha.
Bây giờ Ly Cửu Ca và Mạch Phi đã đi vườn đào tiên được hai ngày, hai ngày còn chưa về, nhất định không chết cũng sẽ bị thương.
Chỉ cần Long hậu chết ở đây thì sẽ không ai đối nghịch với ả nữa, sẽ không có ai làm khó ả nữa! Còn Sa Tử Yên, ha ha, kết cục của bà ta sẽ lệch một chút.
Từ lúc Long vương đánh ra một chưởng kia thì không hề giống những gì bà ta nói, yêu bà ta muốn chết...
Đương nhiên, ả sẽ không nói ra chuyện đó, ả chỉ liên tiếp dùng ánh mắt cổ vũ nhìn Sa Tử Yên, để cho bà ta cảm thấy, sở dĩ Long vương làm vậy là ngại Ly Mộ Bạch ở đây, không muốn để cho con ông ta quá mức đau lòng.
Quả nhiên Sa Tử Yên tin ả, tuy rằng trên người bị thương không đứng dậy được, nhưng vẫn bất khuất dùng ánh mắt Bạch Liên Hoa nhìn Long vương.
Bộ dáng bị ông ta đánh nhưng vẫn yêu ông ta đến chết! Long hậu ho khan hai tiếng, miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt này của Sa Tử Yến lại phun ra một búng máu.
Long vương luống cuống, ôm bà cuống quýt nhận sai, thể sau này sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với bà nữa, không bao giờ liếc mắt nhìn người phụ nữ khác một cái nào nữa.
Nhưng mà Long hậu không tin ông ta, yếu ớt đẩy ông ta ra, không muốn ở trong ngực ông ta nữa.
Ly Mộ Bạch thấy vậy, vừa định nói nếu mẫu hậu không muốn để Long vương đỡ thì để hắn đến đỡ, lại chợt nghe Cơ Yêu Nguyệt hổ một tiếng đau bụng, cứ nắm lấy tay áo hắn không cho hắn đi.
Ly Mộ Bạch do dự mãi, vẫn không đẩy Cơ Yêu Nguyệt ra, chỉ liên tục thúc giục y sư, bảo y nhanh chóng đến bắt mạch cho Long hậu.
Y sự xem mạch, sắc mặt ai nấy đều ngưng trọng, muốn lắc đầu nói không cứu được, nhưng lại không dám lắc đầu nói không cứu được.
Khóe môi Cơ Yêu Nguyệt gợi lên nụ cười lạnh, ở nơi mà Ly Mộ Bạch không nhìn thấy, trộm làm khẩu hình với Long hậu: Đi chết đi, bà già! Long hậu lửa giận công tấm vừa muốn phát tác, đã nghe một tiếng hừ lạnh ngoài cửa, “Cơ Yêu Nguyệt, ngươi mắng ai đó?”
Đậu Đậu đi qua, đẩy Ly Mộ Bạch ra, Cơ Yêu Nguyệt thất tha thất thểu đi hai bước, đứng không vững, bụp một tiếng ngã xuống đất, “Á! Ngươi làm gì đó? Ta còn đang mang thai!”
“Mang thai? Ha ha, Cơ Yêu Nguyệt, ngươi thật sự thối không biết xấu hổ!”
“Đừng có đụng vào nàng!”
Ly Mộ Bạch đi qua muốn đỡ Cơ Yêu Nguyệt lên, Đậu Đậu cười lạnh một tiếng, nói từng tiếng như khoan vào lòng, “Một con người xấu xa độc ác như thế mà người còn coi như bảo bối, không thể trách được người lại không nhìn ra đứa bé trong bụng ả chỉ là hai quả đào tiên.
Ly Mộ Bạch, nói ngươi là huynh đệ với Lão Cửu nhà ta đúng là coi trọng người quá!”
“Ngươi...
ngươi có ý gì?”
“Ta có ý gì? Đương nhiên là ý trên mặt chữ! Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra, hai cái thứ trong bụng của ả không hề có hơi thở của người trong đó sao?”
Đồng tử của Ly Mộ Bạch co rút, giống như bị đâm trúng, rồi lại tiếp tục lừa mình dối người, “Ngươi nói bậy!”
“Ta có nói bậy không chỉ cần ngươi bẻ hai cành đào này sẽ biết!”
Cho tới tận bây giờ hắn cũng không nghĩ đến tính cách của mẫu hậu hắn lại nóng nảy như thế.
Trước mắt là một bãi máu, Long hậu đang ngả vào ngực Long vương, hơi thở mong manh.
Kinh mạch trong cơ thể bà đứt thành từng khúc, hàng loạt công lực điên cuồng bổ sung vào, làm cho hơi thở của bà càng thêm hỗn loạn.
Long vương luống cuống, tay ôm bà cũng run lên, một chưởng đánh bay Sa Tử Yên, gọi y sư đến xé tim xé phổi.
Sa Tử Yến bay ra xa, đụng vào cây cột rắc một tiếng, cây cột gãy ra.
Nếu không phải có Ly Mộ Bạch nhanh tay đỡ thì cả cây cột này sẽ rơi xuống đầu Cơ Yêu Nguyệt.
Cơ Yêu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nhìn Sa Tử Yên nửa sống nửa chết nằm đó, ánh mắt cảnh cáo ngàn vạn lần đừng có vì sợ chết mà quyết định buông tha.
Bây giờ Ly Cửu Ca và Mạch Phi đã đi vườn đào tiên được hai ngày, hai ngày còn chưa về, nhất định không chết cũng sẽ bị thương.
Chỉ cần Long hậu chết ở đây thì sẽ không ai đối nghịch với ả nữa, sẽ không có ai làm khó ả nữa! Còn Sa Tử Yên, ha ha, kết cục của bà ta sẽ lệch một chút.
Từ lúc Long vương đánh ra một chưởng kia thì không hề giống những gì bà ta nói, yêu bà ta muốn chết...
Đương nhiên, ả sẽ không nói ra chuyện đó, ả chỉ liên tiếp dùng ánh mắt cổ vũ nhìn Sa Tử Yên, để cho bà ta cảm thấy, sở dĩ Long vương làm vậy là ngại Ly Mộ Bạch ở đây, không muốn để cho con ông ta quá mức đau lòng.
Quả nhiên Sa Tử Yên tin ả, tuy rằng trên người bị thương không đứng dậy được, nhưng vẫn bất khuất dùng ánh mắt Bạch Liên Hoa nhìn Long vương.
Bộ dáng bị ông ta đánh nhưng vẫn yêu ông ta đến chết! Long hậu ho khan hai tiếng, miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt này của Sa Tử Yến lại phun ra một búng máu.
Long vương luống cuống, ôm bà cuống quýt nhận sai, thể sau này sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với bà nữa, không bao giờ liếc mắt nhìn người phụ nữ khác một cái nào nữa.
Nhưng mà Long hậu không tin ông ta, yếu ớt đẩy ông ta ra, không muốn ở trong ngực ông ta nữa.
Ly Mộ Bạch thấy vậy, vừa định nói nếu mẫu hậu không muốn để Long vương đỡ thì để hắn đến đỡ, lại chợt nghe Cơ Yêu Nguyệt hổ một tiếng đau bụng, cứ nắm lấy tay áo hắn không cho hắn đi.
Ly Mộ Bạch do dự mãi, vẫn không đẩy Cơ Yêu Nguyệt ra, chỉ liên tục thúc giục y sư, bảo y nhanh chóng đến bắt mạch cho Long hậu.
Y sự xem mạch, sắc mặt ai nấy đều ngưng trọng, muốn lắc đầu nói không cứu được, nhưng lại không dám lắc đầu nói không cứu được.
Khóe môi Cơ Yêu Nguyệt gợi lên nụ cười lạnh, ở nơi mà Ly Mộ Bạch không nhìn thấy, trộm làm khẩu hình với Long hậu: Đi chết đi, bà già! Long hậu lửa giận công tấm vừa muốn phát tác, đã nghe một tiếng hừ lạnh ngoài cửa, “Cơ Yêu Nguyệt, ngươi mắng ai đó?”
Đậu Đậu đi qua, đẩy Ly Mộ Bạch ra, Cơ Yêu Nguyệt thất tha thất thểu đi hai bước, đứng không vững, bụp một tiếng ngã xuống đất, “Á! Ngươi làm gì đó? Ta còn đang mang thai!”
“Mang thai? Ha ha, Cơ Yêu Nguyệt, ngươi thật sự thối không biết xấu hổ!”
“Đừng có đụng vào nàng!”
Ly Mộ Bạch đi qua muốn đỡ Cơ Yêu Nguyệt lên, Đậu Đậu cười lạnh một tiếng, nói từng tiếng như khoan vào lòng, “Một con người xấu xa độc ác như thế mà người còn coi như bảo bối, không thể trách được người lại không nhìn ra đứa bé trong bụng ả chỉ là hai quả đào tiên.
Ly Mộ Bạch, nói ngươi là huynh đệ với Lão Cửu nhà ta đúng là coi trọng người quá!”
“Ngươi...
ngươi có ý gì?”
“Ta có ý gì? Đương nhiên là ý trên mặt chữ! Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra, hai cái thứ trong bụng của ả không hề có hơi thở của người trong đó sao?”
Đồng tử của Ly Mộ Bạch co rút, giống như bị đâm trúng, rồi lại tiếp tục lừa mình dối người, “Ngươi nói bậy!”
“Ta có nói bậy không chỉ cần ngươi bẻ hai cành đào này sẽ biết!”
/1918
|