Sau đó Vương Yên Nhiên bị bảo vệ của nhà hàng Vương Triều đưa đi.
Đáp ứng lời mời của Lạc Thi Nhã, mọi người liền đến phòng riêng trên lầu. Đối với chuyện này, Yêu Nghiệt tỏ vẻ không phục. Không phải là ỷ vào phàm nhân mới được lượn lờ trước mặt vợ sao? Nếu không phải sợ vợ tức giận, yêu ta lập tức hiện hình đẹp chết các ngươi!
Thực ra Đậu Đậu cũng không muốn ăn cơm cùng hai người này, nhưng người ta “thành tâm thành ý” mời, cô không đi thì cũng không được hay cho lắm? Huống hồ có chuyện hôm nay, hẳn là Lạc Thi Nhã sẽ không sẽ xem cô là đối thủ nữa.
Nói đùa! Vì Sở Minh Hiên, cô phải đắp nặn bản thân thành một nhân vật phản diện ỷ thế hiếp người. Nếu Lạc Thi Nhã còn xem cô là đối thủ, vậy không thể nào nói nổi rồi.
Nhưng mà Đậu Đậu nghĩ như vậy là hiểu lầm Lạc Thi Nhã. Người ta đâu có xem cô là đối thủ, người ta chỉ xem cô là một người con gái xấu xí thôi có được không! Nếu Đậu Đậu biết trong lòng Lạc Thi Nhã chỉ dùng hình ảnh thằng hề để đánh giá cô thì cô không biết có thể vứt đi khí tiết mà thông đồng với Sở Minh Hiên không nữa.
Dựa theo tính cách của cô, à thì, vô cùng có khả năng…
Nữ thần sở dĩ được xưng là nữ thần, đầu tiên, giá trị nhan sắc cùng khí chất phải vượt qua thử thách. Tiếp theo, chính là vẻ mặt mỉm cười nhưng ẩn chứa lưỡi đao, không lộ dấu vết. Thực rõ ràng, Lạc Thi Nhã đã làm được, thậm chí còn làm đến trình độ cao. Nếu Yêu Nghiệt không nhắc nhở cô thì không biết khi nào cô mới có thể phát hiện. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không phải nam thẳng khi nhìn thấy nữ thần thì đều quỳ xuống sao? Sao Yêu Nghiệt lại nhìn rõ bản chất cô ta?
Đậu Đậu không hiểu nhìn Yêu Nghiệt một cái, Yêu Nghiệt nào đó đang nghiêm mặt không vui lập tức được an ủi. Vợ nhìn hắn, quả nhiên vợ vẫn thấy hắn đẹp!
Đậu Đậu được thưởng thức vẻ mặt biến đổi nhanh chóng của ai kia, nhất thời có chút đau đầu. Một giây trước vẫn là bộ mặt lạnh tanh như toàn bộ thế giới đều thiếu tiền hắn, giây tiếp theo đã cười run rẩy hết cả người, cười hở cả hàm răng trắng. Quả nhiên, không hổ là bệnh xà tinh…
“Đậu Đậu, nghe nói hôm nay em đi Kim Dương Quang, thế nào, ngày đầu tiên làm CEO, có cảm xúc gì không?”
Lạc Thi Nhã buông đũa, cảm thấy mình tìm đề tài quả thực hoàn mỹ. Không chỉ ở góc độ bạn bè quan tâm Đậu Đậu, mà còn rất tự nhiên dẫn đề tài lên việc quản lý thấp kém của Đậu Đậu. Phải biết thế gia thương nghiệp như bọn họ từ nhỏ đã bắt đầu tiếp xúc việc quản lý công ty, mà Đậu Đậu ở Kim gia không được yêu thương, khẳng định hoàn toàn chưa từng tiếp xúc.
Đậu Đậu thấy phía trước có một cái hố to chờ cô nhảy vào, khóe miệng co rút, chỉ cười ha ha. Sau đó phản ứng lại là mình đang muốn chơi đùa với nữ thần, bèn mau chóng thay vẻ mặt đau khổ nói, “Đừng nói nữa, cảm giác em đúng là một phế nhân.”
Đậu Đậu tự giễu nói một câu, mang theo chút ý tứ đùa giỡn.
Nhưng nghe vào tai Lạc Thi Nhã lại thành: Ừ, coi như tự hiểu lấy mình.
Sau đó cô ta ôn hòa nở nụ cười, “Không sao, từ từ sẽ được. Lúc chị vừa mới vào công ty cũng vậy, qua một thời gian thì tốt rồi.”
Nghe người ta nói lời này, thật con mẹ nó không tìm ra được sơ hở mà!
Sau đó Sở Minh Hiên mở miệng, “Lúc em vào công ty mới mười tuổi, thế đã rất tốt rồi.”
Lạc Thi Nhã vừa nghe vậy, lập tức thẹn thùng mỉm cười, “Được rồi, anh cũng đừng khen em nữa. Còn không mau nghĩ biện pháp giúp Đậu Đậu đi.”
Muốn giúp cô sao?
Vừa rồi nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, cậu đã muốn nói cậu có thể giúp cô. Nhưng cô lại không nhìn cậu cái nào, nên cậu thật sự không thể chủ động mở miệng.
Bây giờ Lạc Lạc nói ra
, có phải là cậu…
“Không cần không cần, tôi đã mời được người tài rồi.”
Đáp ứng lời mời của Lạc Thi Nhã, mọi người liền đến phòng riêng trên lầu. Đối với chuyện này, Yêu Nghiệt tỏ vẻ không phục. Không phải là ỷ vào phàm nhân mới được lượn lờ trước mặt vợ sao? Nếu không phải sợ vợ tức giận, yêu ta lập tức hiện hình đẹp chết các ngươi!
Thực ra Đậu Đậu cũng không muốn ăn cơm cùng hai người này, nhưng người ta “thành tâm thành ý” mời, cô không đi thì cũng không được hay cho lắm? Huống hồ có chuyện hôm nay, hẳn là Lạc Thi Nhã sẽ không sẽ xem cô là đối thủ nữa.
Nói đùa! Vì Sở Minh Hiên, cô phải đắp nặn bản thân thành một nhân vật phản diện ỷ thế hiếp người. Nếu Lạc Thi Nhã còn xem cô là đối thủ, vậy không thể nào nói nổi rồi.
Nhưng mà Đậu Đậu nghĩ như vậy là hiểu lầm Lạc Thi Nhã. Người ta đâu có xem cô là đối thủ, người ta chỉ xem cô là một người con gái xấu xí thôi có được không! Nếu Đậu Đậu biết trong lòng Lạc Thi Nhã chỉ dùng hình ảnh thằng hề để đánh giá cô thì cô không biết có thể vứt đi khí tiết mà thông đồng với Sở Minh Hiên không nữa.
Dựa theo tính cách của cô, à thì, vô cùng có khả năng…
Nữ thần sở dĩ được xưng là nữ thần, đầu tiên, giá trị nhan sắc cùng khí chất phải vượt qua thử thách. Tiếp theo, chính là vẻ mặt mỉm cười nhưng ẩn chứa lưỡi đao, không lộ dấu vết. Thực rõ ràng, Lạc Thi Nhã đã làm được, thậm chí còn làm đến trình độ cao. Nếu Yêu Nghiệt không nhắc nhở cô thì không biết khi nào cô mới có thể phát hiện. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không phải nam thẳng khi nhìn thấy nữ thần thì đều quỳ xuống sao? Sao Yêu Nghiệt lại nhìn rõ bản chất cô ta?
Đậu Đậu không hiểu nhìn Yêu Nghiệt một cái, Yêu Nghiệt nào đó đang nghiêm mặt không vui lập tức được an ủi. Vợ nhìn hắn, quả nhiên vợ vẫn thấy hắn đẹp!
Đậu Đậu được thưởng thức vẻ mặt biến đổi nhanh chóng của ai kia, nhất thời có chút đau đầu. Một giây trước vẫn là bộ mặt lạnh tanh như toàn bộ thế giới đều thiếu tiền hắn, giây tiếp theo đã cười run rẩy hết cả người, cười hở cả hàm răng trắng. Quả nhiên, không hổ là bệnh xà tinh…
“Đậu Đậu, nghe nói hôm nay em đi Kim Dương Quang, thế nào, ngày đầu tiên làm CEO, có cảm xúc gì không?”
Lạc Thi Nhã buông đũa, cảm thấy mình tìm đề tài quả thực hoàn mỹ. Không chỉ ở góc độ bạn bè quan tâm Đậu Đậu, mà còn rất tự nhiên dẫn đề tài lên việc quản lý thấp kém của Đậu Đậu. Phải biết thế gia thương nghiệp như bọn họ từ nhỏ đã bắt đầu tiếp xúc việc quản lý công ty, mà Đậu Đậu ở Kim gia không được yêu thương, khẳng định hoàn toàn chưa từng tiếp xúc.
Đậu Đậu thấy phía trước có một cái hố to chờ cô nhảy vào, khóe miệng co rút, chỉ cười ha ha. Sau đó phản ứng lại là mình đang muốn chơi đùa với nữ thần, bèn mau chóng thay vẻ mặt đau khổ nói, “Đừng nói nữa, cảm giác em đúng là một phế nhân.”
Đậu Đậu tự giễu nói một câu, mang theo chút ý tứ đùa giỡn.
Nhưng nghe vào tai Lạc Thi Nhã lại thành: Ừ, coi như tự hiểu lấy mình.
Sau đó cô ta ôn hòa nở nụ cười, “Không sao, từ từ sẽ được. Lúc chị vừa mới vào công ty cũng vậy, qua một thời gian thì tốt rồi.”
Nghe người ta nói lời này, thật con mẹ nó không tìm ra được sơ hở mà!
Sau đó Sở Minh Hiên mở miệng, “Lúc em vào công ty mới mười tuổi, thế đã rất tốt rồi.”
Lạc Thi Nhã vừa nghe vậy, lập tức thẹn thùng mỉm cười, “Được rồi, anh cũng đừng khen em nữa. Còn không mau nghĩ biện pháp giúp Đậu Đậu đi.”
Muốn giúp cô sao?
Vừa rồi nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, cậu đã muốn nói cậu có thể giúp cô. Nhưng cô lại không nhìn cậu cái nào, nên cậu thật sự không thể chủ động mở miệng.
Bây giờ Lạc Lạc nói ra
, có phải là cậu…
“Không cần không cần, tôi đã mời được người tài rồi.”
/1918
|