Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 1854: Yêu nguyệt... Vẫn đáng để hắn ta đi cứu ư? (2)
/1918
|
Ly Mộ Bạch đột nhiên hắt hơi một cái, hắn ta dụi dụi mũi, giơ tay ra rót cho mình ly rượu.
Hắn ta không dám thả Cơ Yêu Nguyệt ra, bởi vì vừa rồi mấy huynh đệ bọn họ tụ tập lại nói chuyện gia đình, Lão Bát trước giờ hiền thê mỹ thiếp nhiều đếm không xuể đã cảm khái, nói hơn nửa năm qua mẫu hậu của bọn họ không vui, có quá nửa đều là vì Cơ Yêu Nguyệt.
Lúc đó hắn ta đã ngẩn ra, lúng túng cười nói phụ họa, là lỗi của hắn ta.
“Đương nhiên là lỗi của huynh rồi!”
Lão Bát được đà càng không bỏ qua, “Đệ thật sự không biết cô gái đó có cái gì tốt khiến cho huynh móc tim móc phổi bảo vệ như vậy? Với điều kiện của huynh, lấy mười bảy mười tám mỹ thiếp khác hoàn toàn không thành vấn để, huynh thì hay rồi, lại cứ treo cổ ở cái giày rách”
“Tiểu Bát!”
Lão Đại nhìn khoảng ba tư ba lăm tuổi, rất trưởng thành chững chạc quát Lão Bát một câu, “Nói cái này làm gì? Bây giờ em dâu đã có thai rồi, những chuyện trước kia đều là chuyện quá khứ! Làm người không thể so đo như vậy.
Nếu như đều giống như đệ nói, vậy mười mấy phòng tiểu thiếp đã bị thôi kia của đệ phải bực bội thế nào? Đệ bỏ cũng thật dứt khoát!”
Lão Bát bị nội trúng, lúng túng sờ sống mũi, “Không phải là vì đệ thấy không đáng cho Thất ca à? Bây giờ Tiểu Cửu làm Đế Tôn thực hiện chế độ một vợ một chồng gì đó, mấy huynh đệ chúng ta nói thế nào cũng có thể có thiếp coi như là hưởng thụ qua cuộc đời rồi.
Thất ca chỉ lấy một người còn không sạch sẽ như vậy, thật là..”
“Ta hơi mệt, mọi người nói chuyện đi, ta đến phòng Tây Vương Mẫu bố trí cho nghỉ ngơi một lúc.”
Ly Mộ Bạch nói xong cách một vò rượu, đứng lên chào mấy vị huynh đệ, sau đó xoay người rời đi.
Mấy huynh đệ đưa mắt nhìn nhau một lúc lâu, rồi đều nhìn Lão Bát, vẻ mặt kia chính là...
nhìn đi nhìn đi, đều tại đệ nói sai rồi kìa? Lão Bát nghe thấy thế cũng rất vô tội, “Đệ...
để nói sự thật còn có tội à? Được, các huynh đều cao thượng, chỉ có mình để không lo được miệng thích nói linh tinh rồi nói ra sự thật được chưa?”
Nói xong anh ta tự rót cho mình một ly rượu mạnh, “Đúng rồi, nếu như đệ nhớ không nhầm, trước đó Tiểu Thập từng nói với đệ, nói Cơ Yêu Nguyệt đó ở Nhân giới rất không biết chừng mực, không chỉ như vậy, ả còn từng hại Cửu đệ muội, suýt nữa hại muội ấy sinh non.
Các huynh nói xem, với tính khí của Tiểu Cửu, có thể tha cho 4 sao? Sở dĩ không động thổ, quá nửa là nể tình ả đang mang thai đứa con của Thất ca”
“Được rồi! Đệ nói nhiều quá!”
Lão Đại trách mắng một câu, thầm nghĩ, Lão Thất người ta còn chưa đi xa mà anh ta cứ lớn tiếng như vậy, đúng là càng sống càng không biết nặng nhẹ! Ly Mộ Bạch dừng bước lại, sau đó tăng nhanh nhịp bước đi, cuối cùng cũng không nghe thấy giọng Lão Bát nữa.
Nhưng không nghe thấy là được rồi sao? Trong đầu hắn ta vẫn vang lên câu nói kia của Lão Bát...
Cơ Yêu Nguyệt đó ở nhân giới rất không biết chừng mực, không chỉ như vậy, còn từng hại Cửu đệ muội, suýt nữa hại muội ấy sinh non.
Các huynh nói xem, với tính khí của Tiểu Cửu, có thể tha cho 4 sao? Với tính khí của Tiểu Cửu, có thể tha cho 4 sao? Ly Mộ Bạch siết chặt tay xách vò rượu, đẩy cửa phòng ra ngồi xuống, lấy một cái ly bạch ngọc ra rót rượu.
Rốt cuộc hắn ta có nên cứu Cơ Yêu Nguyệt không? Yêu Nguyệt...
vẫn đáng để hắn ta đi cứu ư? Sau hai ly rượu, Ly Mộ Bạch hắt hơi một cái, sau đó dụi mũi, giơ tay thả Cơ Yêu Nguyệt ra.
Cơ Yêu Nguyệt nhìn thấy hắn ta uống rượu thì rất kinh ngạc, dẫu sao ở trong mắt ả, mặc dù Ly Mộ Bạch yêu rượu nhưng cũng sẽ không uống kinh khủng như vậy.
Trước giờ hắn ta luôn là một quý công tử thuần chất dịu dàng như ngọc.
Mượn rượu giải sầu, loại chuyện này hình như từ trước đến nay chưa từng xảy ra trên người hắn ta.
Vậy thì bây giờ...
“Qua đây, rót cho ta ly rượu”
Ly Mộ Bạch nói như vậy, Cơ Yêu Nguyệt cũng làm theo.
Có điều ả lại không nhân cơ hội này bỏ thuốc vào trong rượu, bởi vì Ly Mộ Bạch vẫn chưa đủ say.
Hắn ta không dám thả Cơ Yêu Nguyệt ra, bởi vì vừa rồi mấy huynh đệ bọn họ tụ tập lại nói chuyện gia đình, Lão Bát trước giờ hiền thê mỹ thiếp nhiều đếm không xuể đã cảm khái, nói hơn nửa năm qua mẫu hậu của bọn họ không vui, có quá nửa đều là vì Cơ Yêu Nguyệt.
Lúc đó hắn ta đã ngẩn ra, lúng túng cười nói phụ họa, là lỗi của hắn ta.
“Đương nhiên là lỗi của huynh rồi!”
Lão Bát được đà càng không bỏ qua, “Đệ thật sự không biết cô gái đó có cái gì tốt khiến cho huynh móc tim móc phổi bảo vệ như vậy? Với điều kiện của huynh, lấy mười bảy mười tám mỹ thiếp khác hoàn toàn không thành vấn để, huynh thì hay rồi, lại cứ treo cổ ở cái giày rách”
“Tiểu Bát!”
Lão Đại nhìn khoảng ba tư ba lăm tuổi, rất trưởng thành chững chạc quát Lão Bát một câu, “Nói cái này làm gì? Bây giờ em dâu đã có thai rồi, những chuyện trước kia đều là chuyện quá khứ! Làm người không thể so đo như vậy.
Nếu như đều giống như đệ nói, vậy mười mấy phòng tiểu thiếp đã bị thôi kia của đệ phải bực bội thế nào? Đệ bỏ cũng thật dứt khoát!”
Lão Bát bị nội trúng, lúng túng sờ sống mũi, “Không phải là vì đệ thấy không đáng cho Thất ca à? Bây giờ Tiểu Cửu làm Đế Tôn thực hiện chế độ một vợ một chồng gì đó, mấy huynh đệ chúng ta nói thế nào cũng có thể có thiếp coi như là hưởng thụ qua cuộc đời rồi.
Thất ca chỉ lấy một người còn không sạch sẽ như vậy, thật là..”
“Ta hơi mệt, mọi người nói chuyện đi, ta đến phòng Tây Vương Mẫu bố trí cho nghỉ ngơi một lúc.”
Ly Mộ Bạch nói xong cách một vò rượu, đứng lên chào mấy vị huynh đệ, sau đó xoay người rời đi.
Mấy huynh đệ đưa mắt nhìn nhau một lúc lâu, rồi đều nhìn Lão Bát, vẻ mặt kia chính là...
nhìn đi nhìn đi, đều tại đệ nói sai rồi kìa? Lão Bát nghe thấy thế cũng rất vô tội, “Đệ...
để nói sự thật còn có tội à? Được, các huynh đều cao thượng, chỉ có mình để không lo được miệng thích nói linh tinh rồi nói ra sự thật được chưa?”
Nói xong anh ta tự rót cho mình một ly rượu mạnh, “Đúng rồi, nếu như đệ nhớ không nhầm, trước đó Tiểu Thập từng nói với đệ, nói Cơ Yêu Nguyệt đó ở Nhân giới rất không biết chừng mực, không chỉ như vậy, ả còn từng hại Cửu đệ muội, suýt nữa hại muội ấy sinh non.
Các huynh nói xem, với tính khí của Tiểu Cửu, có thể tha cho 4 sao? Sở dĩ không động thổ, quá nửa là nể tình ả đang mang thai đứa con của Thất ca”
“Được rồi! Đệ nói nhiều quá!”
Lão Đại trách mắng một câu, thầm nghĩ, Lão Thất người ta còn chưa đi xa mà anh ta cứ lớn tiếng như vậy, đúng là càng sống càng không biết nặng nhẹ! Ly Mộ Bạch dừng bước lại, sau đó tăng nhanh nhịp bước đi, cuối cùng cũng không nghe thấy giọng Lão Bát nữa.
Nhưng không nghe thấy là được rồi sao? Trong đầu hắn ta vẫn vang lên câu nói kia của Lão Bát...
Cơ Yêu Nguyệt đó ở nhân giới rất không biết chừng mực, không chỉ như vậy, còn từng hại Cửu đệ muội, suýt nữa hại muội ấy sinh non.
Các huynh nói xem, với tính khí của Tiểu Cửu, có thể tha cho 4 sao? Với tính khí của Tiểu Cửu, có thể tha cho 4 sao? Ly Mộ Bạch siết chặt tay xách vò rượu, đẩy cửa phòng ra ngồi xuống, lấy một cái ly bạch ngọc ra rót rượu.
Rốt cuộc hắn ta có nên cứu Cơ Yêu Nguyệt không? Yêu Nguyệt...
vẫn đáng để hắn ta đi cứu ư? Sau hai ly rượu, Ly Mộ Bạch hắt hơi một cái, sau đó dụi mũi, giơ tay thả Cơ Yêu Nguyệt ra.
Cơ Yêu Nguyệt nhìn thấy hắn ta uống rượu thì rất kinh ngạc, dẫu sao ở trong mắt ả, mặc dù Ly Mộ Bạch yêu rượu nhưng cũng sẽ không uống kinh khủng như vậy.
Trước giờ hắn ta luôn là một quý công tử thuần chất dịu dàng như ngọc.
Mượn rượu giải sầu, loại chuyện này hình như từ trước đến nay chưa từng xảy ra trên người hắn ta.
Vậy thì bây giờ...
“Qua đây, rót cho ta ly rượu”
Ly Mộ Bạch nói như vậy, Cơ Yêu Nguyệt cũng làm theo.
Có điều ả lại không nhân cơ hội này bỏ thuốc vào trong rượu, bởi vì Ly Mộ Bạch vẫn chưa đủ say.
/1918
|