“Không cần!” Đậu Đậu cắn răng cắn lợi nhả ra hai từ, rồi đóng cửa nhà tắm cái rầm, thành công ngăn cách cái tiếng om sòm của cái tên lắm lời đó bên ngoài.
Yêu Nghiệt khẽ cong môi, tỏ ý tâm trạng đang rất tốt.
Quần chúng ăn dưa hóng hớt quan sát cả một quá trình tỏ ý – Dưa rơi hết rồi!
Quần chúng ăn dưa số 1, “...”
Sư thúc công não có vấn đề à? Bị mắng sao mà vẫn vui vẻ như thế? Với lại nếu sư thúc không cần, người có thể cho con mà á á á!
Quần chúng ăn dưa số 2, “...”
Đây thật sự là Đại Vương giỏi giang lẫy lừng, động tay là muốn giết cả nhà người khác của họ sao? Còn cả cái cô người phàm kia nữa cũng thật không biết điều! Đến cả quà của Đại Vương tặng cũng dám từ chối!
Sau đó đương sự là con yêu nào đó quay đầu nhìn bọn họ một cái, toàn thân từ trên xuống dưới đều là khí thế của bậc đế vương. Vô cùng lạnh lùng cao ngạo, vô cùng hung ác. Tiếp sau đó, quần chúng ăn dưa hóng hớt lần lượt nhặt miếng dưa đang rơi dưới đất của mình lên, vội vàng bưng về phòng.
Mẹ ơi, sợ quá! Mặt đen rồi mặt đen rồi, muốn chém người rồi! Chạy mau!
Nhờ phúc của Lăng Đầu Thanh mà lần đầu tiên Diệp Tinh Trạch nhìn thấy biểu cảm kiểu tất cả đám người phàm ngu xuẩn các ngươi đều chết hết đi của sư thúc công. Dẫu sao khi có sư thúc, hắn đều ngụy trang thành một gã thần kinh rất dễ gần. Mà phần lớn thời gian có hắn, sư thúc đều có mặt...
Khóe miệng Diệp ngốc giật một cái, dường như hiểu ra một việc gì vô cùng khủng khiếp. Sau đó ngầm quyết định, sau này lúc không có mặt sư thúc thì tuyệt đối không đến 912 soát độ tồn tại nữa.
Rõ ràng là tự tìm đường chết mà!
Cùng lúc đó, Yêu Nghiệt vừa đạt được âm mưu khẽ cong môi - Ừ, vẫn là vũ lực có tác dụng nhất.
Có điều, linh thảo linh dược gì đó, đương nhiên vẫn là nhà mình dùng thì yên tâm hơn. Nếu vợ nhất định muốn đi mua ở chợ hạ giá, vậy hắn cũng đành ủy thác cho phía bán hạ giá bán thôi. Không còn cách nào khác, ai bảo hắn gặp phải cô vợ biết nghĩ cho hắn, tiết kiệm tiền cho hắn lại còn vô cùng biết chịu khổ nhẫn nại như vậy chứ?
Thật ra Yêu Nghiệt thật sự đã nghĩ hơi nhiều. Những việc khác không nói làm gì, mà chính là việc sau khi trứng rắn ra đời, đến giờ Đậu Đậu vẫn kiến quyết cho rằng hắn nên mang theo và cút xéo. Tương lai đáng lo ngại như thế rồi vậy mà còn có thời gian ở đó mà đắc ý vớ vẩn.
IQ offline rồi à?
IQ của Yêu Nghiệt có chết hay không thì không biết, nhưng rất nhiều người muốn để Đậu Đậu đi chết lại là chuyện đã quá rõ ràng. Tất nhiên, người muốn cô go die nhất vẫn là cô em gái tốt Kim San rồi...
Sau khi hòa hợp với La Chính Hi, mỗi ngày Kim San đều cung phụng con quỷ nhỏ. Để anh ta luôn luôn duy trì trạng thái yêu cô, mỗi ngày cô ta đều phải cho quỷ nhỏ ăn một lượng máu, dần dần tăng từng chút một. Dù Kim San cảm nhận được, thế nhưng cô ta đã bị thù hận che kín hai mắt nên chẳng hề cảm thấy đó là một việc gì to tát. Với cô ta, vài giọt máu mỗi ngày có thể đổi lấy thứ mà cô ta muốn, vậy thì có gì mà không vui vẻ làm chứ?
Chỉ có điều, ngày hôm đó rõ ràng trong lòng cô ta đã nghĩ bắt Kim Đậu Đậu phải chết, tại sao đến giờ vẫn chưa chết? Con quỷ nhỏ đang nằm bò trên vai cô ta đã cảm nhận được suy nghĩ của cô ta, lập tức lộ ra bộ mặt hung ác. Thế nhưng chỉ vỏn vẹn trong phút chốc rồi lập tức biến mất. Nó dường như cảm nhận được nguy hiểm, bèn liều mạng chui vào cơ thể của Kim San.
“Cô muốn giết cô ta?”
Đêm khuya vắng vẻ khiến giọng nói đó có chút mơ hồ. Kim San vô thức run cầm cập, ngồi trên giường cảnh giác, “Ai? Ai đang nói vậy?”
“Là ta~”
“Cô là ai? Sao cô lại biết tôi đang nghĩ gì? Rốt cuộc cô là người hay ma?”
“Nói cho ta biết, cô muốn cô ta chết sao?”
Kim San dè dặt nắm chặt quỷ bài trên cổ, dò lần lên đầu giường bật đèn bàn. Căn phòng bỗng sáng trưng, trong phòng ngoại trừ đồ đạc ra thì đều không có gì. Nhịp tim Kim San đột nhiên dồn dập, không thấy ai thì nhẹ nhõm thở phào.
Là ảo giác sao?
Yêu Nghiệt khẽ cong môi, tỏ ý tâm trạng đang rất tốt.
Quần chúng ăn dưa hóng hớt quan sát cả một quá trình tỏ ý – Dưa rơi hết rồi!
Quần chúng ăn dưa số 1, “...”
Sư thúc công não có vấn đề à? Bị mắng sao mà vẫn vui vẻ như thế? Với lại nếu sư thúc không cần, người có thể cho con mà á á á!
Quần chúng ăn dưa số 2, “...”
Đây thật sự là Đại Vương giỏi giang lẫy lừng, động tay là muốn giết cả nhà người khác của họ sao? Còn cả cái cô người phàm kia nữa cũng thật không biết điều! Đến cả quà của Đại Vương tặng cũng dám từ chối!
Sau đó đương sự là con yêu nào đó quay đầu nhìn bọn họ một cái, toàn thân từ trên xuống dưới đều là khí thế của bậc đế vương. Vô cùng lạnh lùng cao ngạo, vô cùng hung ác. Tiếp sau đó, quần chúng ăn dưa hóng hớt lần lượt nhặt miếng dưa đang rơi dưới đất của mình lên, vội vàng bưng về phòng.
Mẹ ơi, sợ quá! Mặt đen rồi mặt đen rồi, muốn chém người rồi! Chạy mau!
Nhờ phúc của Lăng Đầu Thanh mà lần đầu tiên Diệp Tinh Trạch nhìn thấy biểu cảm kiểu tất cả đám người phàm ngu xuẩn các ngươi đều chết hết đi của sư thúc công. Dẫu sao khi có sư thúc, hắn đều ngụy trang thành một gã thần kinh rất dễ gần. Mà phần lớn thời gian có hắn, sư thúc đều có mặt...
Khóe miệng Diệp ngốc giật một cái, dường như hiểu ra một việc gì vô cùng khủng khiếp. Sau đó ngầm quyết định, sau này lúc không có mặt sư thúc thì tuyệt đối không đến 912 soát độ tồn tại nữa.
Rõ ràng là tự tìm đường chết mà!
Cùng lúc đó, Yêu Nghiệt vừa đạt được âm mưu khẽ cong môi - Ừ, vẫn là vũ lực có tác dụng nhất.
Có điều, linh thảo linh dược gì đó, đương nhiên vẫn là nhà mình dùng thì yên tâm hơn. Nếu vợ nhất định muốn đi mua ở chợ hạ giá, vậy hắn cũng đành ủy thác cho phía bán hạ giá bán thôi. Không còn cách nào khác, ai bảo hắn gặp phải cô vợ biết nghĩ cho hắn, tiết kiệm tiền cho hắn lại còn vô cùng biết chịu khổ nhẫn nại như vậy chứ?
Thật ra Yêu Nghiệt thật sự đã nghĩ hơi nhiều. Những việc khác không nói làm gì, mà chính là việc sau khi trứng rắn ra đời, đến giờ Đậu Đậu vẫn kiến quyết cho rằng hắn nên mang theo và cút xéo. Tương lai đáng lo ngại như thế rồi vậy mà còn có thời gian ở đó mà đắc ý vớ vẩn.
IQ offline rồi à?
IQ của Yêu Nghiệt có chết hay không thì không biết, nhưng rất nhiều người muốn để Đậu Đậu đi chết lại là chuyện đã quá rõ ràng. Tất nhiên, người muốn cô go die nhất vẫn là cô em gái tốt Kim San rồi...
Sau khi hòa hợp với La Chính Hi, mỗi ngày Kim San đều cung phụng con quỷ nhỏ. Để anh ta luôn luôn duy trì trạng thái yêu cô, mỗi ngày cô ta đều phải cho quỷ nhỏ ăn một lượng máu, dần dần tăng từng chút một. Dù Kim San cảm nhận được, thế nhưng cô ta đã bị thù hận che kín hai mắt nên chẳng hề cảm thấy đó là một việc gì to tát. Với cô ta, vài giọt máu mỗi ngày có thể đổi lấy thứ mà cô ta muốn, vậy thì có gì mà không vui vẻ làm chứ?
Chỉ có điều, ngày hôm đó rõ ràng trong lòng cô ta đã nghĩ bắt Kim Đậu Đậu phải chết, tại sao đến giờ vẫn chưa chết? Con quỷ nhỏ đang nằm bò trên vai cô ta đã cảm nhận được suy nghĩ của cô ta, lập tức lộ ra bộ mặt hung ác. Thế nhưng chỉ vỏn vẹn trong phút chốc rồi lập tức biến mất. Nó dường như cảm nhận được nguy hiểm, bèn liều mạng chui vào cơ thể của Kim San.
“Cô muốn giết cô ta?”
Đêm khuya vắng vẻ khiến giọng nói đó có chút mơ hồ. Kim San vô thức run cầm cập, ngồi trên giường cảnh giác, “Ai? Ai đang nói vậy?”
“Là ta~”
“Cô là ai? Sao cô lại biết tôi đang nghĩ gì? Rốt cuộc cô là người hay ma?”
“Nói cho ta biết, cô muốn cô ta chết sao?”
Kim San dè dặt nắm chặt quỷ bài trên cổ, dò lần lên đầu giường bật đèn bàn. Căn phòng bỗng sáng trưng, trong phòng ngoại trừ đồ đạc ra thì đều không có gì. Nhịp tim Kim San đột nhiên dồn dập, không thấy ai thì nhẹ nhõm thở phào.
Là ảo giác sao?
/1918
|