Tụ Bảo Bồn có phẩm cách cao, nhiều quy tắc, từ trước đến nay chỉ cho phép những người giàu có cao quý cũng như cao nhân tu đạo tham gia. Nếu không phải nhờ anh trai của tên ngốc - Diệp Tinh Thần, thì lần này nếu cô muốn vào đó chắc chắn sẽ gặp chút khó khăn.
Dù sao hiện giờ cô không phải là đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh Kim Đậu Đậu nữa, giờ đến cả Tử Anh cô cũng còn kém chút nữa. May mắn thay lần này Diệp Tinh Thần cũng đến Tụ Bảo Bổn để đấu giá cho ông Diệp một bộ Tùng Trường Thọ phỉ thúy chạm trổ, nếu không trong thời gian ngắn như vậy, có lẽ cô cũng chỉ có thể trèo tường vào trong.
Tụ Bảo Bồn được chia làm ba tầng. Tầng trên dành cho các tu sĩ ngồi, tầng giữa và dưới là dành cho các thế gia quyền quý.
Trước kia khi cô đến đây đều được ngồi ở phòng ngăn cách tốt nhất trên tầng trên, không ngờ hiện giờ đến đây, trà trộn được vào tầng giữa là đã có thể gật gù đắc ý rồi.
Chậc, thời thế thay đổi mà...
Đang mải suy nghĩ thì đã đến phòng số bảy, tên ngốc bấm chuông cửa, “Anh, là em.”
Sau đó một nữ thư kí ngực to người đẹp mông cong bước đến, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, “Nhị thiếu, mời. Đây là…”
“Bạn tôi, Đậu Đậu, con gái nuôi mới nhận của Cố gia.”
“Thì ra là thế,” Cô thư kí hơi cúi người với Đậu Đậu, một rãnh sâu trong cổ áo sơ mi liền lộ ra, “Chào Cố tiểu thư.”
“Ừ.”
Đậu Đậu ừ một tiếng, trong lòng nghĩ, đây chính là ả hồ ly tinh theo lời của Hà Chính Trực?
Đúng là có vài phần quyến rũ mà!
Diệp Tinh Thần ngồi trên sô pha, điều hòa mát lạnh, tay cầm ly rượu vang, nhìn thấy bọn họ đi vào, khẽ gật đầu rồi nói thư kí đóng cửa lại.
Do quy định của Tụ Bảo Bồn nên mỗi một vị khách quý được mời đến đều chỉ có thể dẫn theo ba người, thư kí, Diệp Tinh Trạch và cô, cho nên chỉ đành kính nhờ tên thần kinh trong nhà kia ẩn thân đi.
Sau khi ngồi xuống, thư kí cuốn rèm cửa phòng VIP lên. Cửa sổ sát đất có thể đẩy kéo được, nhìn qua nó có thể nhìn thấy sản phẩm đấu giá của tầng một rất rõ ràng.
Thời gian bắt đầu buổi đấu giá vẫn còn hai mươi phút nữa, Diệp Tinh Thần vẫy tay ra hiệu cho thư kí mang thực đơn đến.
“Tinh Trạch, Đậu Đậu, các em muốn ăn gì?”
Tên ngốc nhìn Đậu Đậu, Đậu Đậu mỉm cười, “Cảm ơn anh Diệp, nhưng mà bọn em vừa mới ăn tối xong.”
Diệp Tinh Thần rất ôn hòa, “Em và Tinh Trạch vẫn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, huống hồ em gầy như vậy, ăn thêm một bữa nữa cũng không sao.”
Sau đó không chờ Đậu Đậu nói gì đã trực tiếp đưa thực đơn cho tên ngốc, “Ăn nhiều một chút, buổi đấu giá lần này sẽ có một người bán mới, nghe nói có rất nhiều dược liệu quý muốn ủy quyền cho Tụ Bảo Bồn đấu giá, đến mười hai giờ mới kết thúc.”
Diệp Tinh Thần nói như vậy, tên ngốc liền trở nên hưng phấn, “Vậy thực sự phải ăn nhiều một chút, bây giờ mới hơn bảy giờ, vẫn còn năm tiếng nữa cơ!”
Xong rồi quay sang nói với thư kí của anh cậu ta, “Món này không cần, những món khác mỗi món một phần.”
Món mà Diệp ngốc dùng ngón tay chỉ chính là cá lô hấp.
Thư kí lướt mắt qua rồi ghi lại, “Được.”
Trong lúc chờ đợi thức ăn, danh sách hàng đấu giá đã được đưa lên. Diệp Tinh Thần lật qua xem xong, chắc chắn thấy Tùng Trường Thọ ở đó, liền đưa danh sách có kèm theo ảnh cho Đậu Đậu.
“Nghe Tinh Trạch nói em muốn đấu giá một số dược liệu à?”
Đậu Đậu gật đầu, “Vâng, em muốn dùng trong phương thức điều chế mỹ phẩm.”
“Ý kiến này rất hay, chỉ là thao tác khá khó. Đầu tiên nói về mặt kĩ thuật mà nói, nhân tài của Kim Dương Quang ở trong phương diện thảo dược không đủ. Thứ hai, giá thành quá cao, người tiêu dùng bình thường căn bản không thể mua.”
Diệp Tinh Thần nói rất đúng trọng tâm, Đậu Đậu biết hơn nửa là do anh ta nể mặt tên ngốc mới nhắc nhở cô. Chỉ có điều, người tiêu dùng mà cô nhắm đến không còn là người tiêu dùng trước đây nữa.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu mỉm cười, “Cảm ơn anh Diệp đã nhắc nhở, nhưng em làm những việc này không phải là với những người tiêu dùng bình thường như trước nữa.”
Dù sao hiện giờ cô không phải là đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh Kim Đậu Đậu nữa, giờ đến cả Tử Anh cô cũng còn kém chút nữa. May mắn thay lần này Diệp Tinh Thần cũng đến Tụ Bảo Bổn để đấu giá cho ông Diệp một bộ Tùng Trường Thọ phỉ thúy chạm trổ, nếu không trong thời gian ngắn như vậy, có lẽ cô cũng chỉ có thể trèo tường vào trong.
Tụ Bảo Bồn được chia làm ba tầng. Tầng trên dành cho các tu sĩ ngồi, tầng giữa và dưới là dành cho các thế gia quyền quý.
Trước kia khi cô đến đây đều được ngồi ở phòng ngăn cách tốt nhất trên tầng trên, không ngờ hiện giờ đến đây, trà trộn được vào tầng giữa là đã có thể gật gù đắc ý rồi.
Chậc, thời thế thay đổi mà...
Đang mải suy nghĩ thì đã đến phòng số bảy, tên ngốc bấm chuông cửa, “Anh, là em.”
Sau đó một nữ thư kí ngực to người đẹp mông cong bước đến, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, “Nhị thiếu, mời. Đây là…”
“Bạn tôi, Đậu Đậu, con gái nuôi mới nhận của Cố gia.”
“Thì ra là thế,” Cô thư kí hơi cúi người với Đậu Đậu, một rãnh sâu trong cổ áo sơ mi liền lộ ra, “Chào Cố tiểu thư.”
“Ừ.”
Đậu Đậu ừ một tiếng, trong lòng nghĩ, đây chính là ả hồ ly tinh theo lời của Hà Chính Trực?
Đúng là có vài phần quyến rũ mà!
Diệp Tinh Thần ngồi trên sô pha, điều hòa mát lạnh, tay cầm ly rượu vang, nhìn thấy bọn họ đi vào, khẽ gật đầu rồi nói thư kí đóng cửa lại.
Do quy định của Tụ Bảo Bồn nên mỗi một vị khách quý được mời đến đều chỉ có thể dẫn theo ba người, thư kí, Diệp Tinh Trạch và cô, cho nên chỉ đành kính nhờ tên thần kinh trong nhà kia ẩn thân đi.
Sau khi ngồi xuống, thư kí cuốn rèm cửa phòng VIP lên. Cửa sổ sát đất có thể đẩy kéo được, nhìn qua nó có thể nhìn thấy sản phẩm đấu giá của tầng một rất rõ ràng.
Thời gian bắt đầu buổi đấu giá vẫn còn hai mươi phút nữa, Diệp Tinh Thần vẫy tay ra hiệu cho thư kí mang thực đơn đến.
“Tinh Trạch, Đậu Đậu, các em muốn ăn gì?”
Tên ngốc nhìn Đậu Đậu, Đậu Đậu mỉm cười, “Cảm ơn anh Diệp, nhưng mà bọn em vừa mới ăn tối xong.”
Diệp Tinh Thần rất ôn hòa, “Em và Tinh Trạch vẫn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, huống hồ em gầy như vậy, ăn thêm một bữa nữa cũng không sao.”
Sau đó không chờ Đậu Đậu nói gì đã trực tiếp đưa thực đơn cho tên ngốc, “Ăn nhiều một chút, buổi đấu giá lần này sẽ có một người bán mới, nghe nói có rất nhiều dược liệu quý muốn ủy quyền cho Tụ Bảo Bồn đấu giá, đến mười hai giờ mới kết thúc.”
Diệp Tinh Thần nói như vậy, tên ngốc liền trở nên hưng phấn, “Vậy thực sự phải ăn nhiều một chút, bây giờ mới hơn bảy giờ, vẫn còn năm tiếng nữa cơ!”
Xong rồi quay sang nói với thư kí của anh cậu ta, “Món này không cần, những món khác mỗi món một phần.”
Món mà Diệp ngốc dùng ngón tay chỉ chính là cá lô hấp.
Thư kí lướt mắt qua rồi ghi lại, “Được.”
Trong lúc chờ đợi thức ăn, danh sách hàng đấu giá đã được đưa lên. Diệp Tinh Thần lật qua xem xong, chắc chắn thấy Tùng Trường Thọ ở đó, liền đưa danh sách có kèm theo ảnh cho Đậu Đậu.
“Nghe Tinh Trạch nói em muốn đấu giá một số dược liệu à?”
Đậu Đậu gật đầu, “Vâng, em muốn dùng trong phương thức điều chế mỹ phẩm.”
“Ý kiến này rất hay, chỉ là thao tác khá khó. Đầu tiên nói về mặt kĩ thuật mà nói, nhân tài của Kim Dương Quang ở trong phương diện thảo dược không đủ. Thứ hai, giá thành quá cao, người tiêu dùng bình thường căn bản không thể mua.”
Diệp Tinh Thần nói rất đúng trọng tâm, Đậu Đậu biết hơn nửa là do anh ta nể mặt tên ngốc mới nhắc nhở cô. Chỉ có điều, người tiêu dùng mà cô nhắm đến không còn là người tiêu dùng trước đây nữa.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu mỉm cười, “Cảm ơn anh Diệp đã nhắc nhở, nhưng em làm những việc này không phải là với những người tiêu dùng bình thường như trước nữa.”
/1918
|