Buổi tiệc tại gia theo đúng dự kiến diễn ra, Đậu Đậu mặc một bộ đồ thoải mái màu tím nhạt, ngồi lên chiếc xe được Sở Ngọc Bình cử đến đón. Dù sao cũng là tiệc tại gia, tùy tiện mặc gì cũng được mà!
Sở Ngọc Bình rất hài lòng với cách ăn mặc của cô, bởi vì chính bà ấy cũng mặc một bộ đồ thoải mái giống như Đậu Đậu, đều là quần áo ngắn tay mang chút phong cách thể thao. Chỉ có điều là bà ấy mặc màu xám chì.
Đến Sở gia, người lớn gần như đều có mặt. Đậu Đậu khôn khéo chào ông ngoại bà ngoại cậu mợ, lúc này mới phát hiện chú Tư Sở và Sở Minh Hiên không có mặt ở đây. Không biết tại sao, Đậu Đậu thở phào nhẹ nhõm. Sáng nay lúc mới ngủ dậy mí mắt cô đã bắt đầu giật thình thịch, mắt trái giật xong lại đến mắt phải, luôn có một dự cảm không lành.
Bây giờ chú Tư Sở và Sở Minh Hiên đều không có mặt, chắc không phải đã xảy ra chuyện gì đấy chứ? Trong tiềm thức của Đậu Đậu, nếu xảy ra chuyện thì nhất định là xảy ra với Sở Minh Hiên và chú Tư Sở. Sở Minh Hiên tất nhiên không cần phải nói nhiều, ngay từ lần đầu gặp mặt đã có ý kiến với cô. Chú Tư Sở tuy nhìn có vẻ tao nhã lịch sự nhưng lúc nào cũng tạo cho người khác một cảm giác thần bí. Tổng kết những yếu tố trên, không thấy hai người bất bình thường đó ở đây, dự cảm không lành kia của cô bỗng chốc biến mất, đến mấy động tác khi nói chuyện cũng tùy hứng hơn nhiều.
Biểu hiện trực tiếp đó là khi ông ngoại bà ngoại Trường Sinh hỏi cô tối nay muốn ăn gì, cô liền mở miệng nói một câu thẳng tuột, “Đồ nướng có được không ạ?”
Lần đầu tiên nhìn thấy bể bơi trong vườn của ngôi nhà giàu có này, cô đã có một niềm tin mạnh mẽ - Nướng đồ ở đây nhất định sẽ rất tuyệt!
Ông ngoại Trường Sinh khuôn mặt đầy nếp nhăn, “Được, vậy thì đồ nướng! Liên Phong, sai người chuẩn bị thức ăn, hôm nay chúng ta sẽ tự làm, tự nướng.”
Hiếm thấy ba mẹ vui vẻ như vậy, Sở Liên Phong tất nhiên sẽ không từ chối. Cho nên theo đề nghị của Đậu Đậu, mọi người đều di chuyển ra bãi cỏ cạnh bể bơi ở vườn sau nướng thịt. Đậu Đậu rất vui mừng, nhưng cô vẫn không biết đề nghị này của cô lại khiến độ thù hận dành cho cô càng tăng cao.
Chú Tư Sở đến muộn một chút, nhìn cả phòng khách đều không thấy ai. Sau đó biết được mọi người đang ở sân sau nướng thịt, mới lấy điện thoại ra gọi điện giục Sở Minh Hiên đang đi đón Lạc Thi Nhã nhanh lên một chút. Thế nhưng anh ta chỉ nói nhanh lên một chút mà quên mất nói với Sở Minh Hiên là mọi người đang nướng thịt. Cái quên nghiêm trọng này khiến Lạc Thi Nhã cứ thế ăn mặc lộng lẫy như đi dự một bữa tiệc quan trọng vậy. Bộ váy dài màu tím hoa lệ, đôi giày cao gót thủy tinh mũi nhọn cao 10cm, nhìn ngang nhìn dọc đều không phải đến để nướng thịt đâu!
Đến nơi, vừa nhìn thấy mọi người đều mặc rất thoải mái đang chạy đi chạy lại trong khói dầu, cả người cô ta cứ thế chết lặng. Chẳng phải nói là tiệc tại gia sao? Sao lại biến thành nướng thịt thế này?
Tuy rằng hôm qua Minh Hiên có nói không phải là ra mắt người lớn, mặc tùy ý một chút là được, nhưng cô ta cảm thấy đó chính là ra mắt người lớn. Việc gặp mặt người lớn nghiêm túc như vậy, bất luận thế nào cũng phải để người khác có ấn tượng tốt với mình. Cho nên cô ta không chỉ trang điểm nhẹ, mặc đồ đẹp đẽ, còn mất cả buổi chiều đi làm móng. Cô ta muốn nói rằng câu tùy ý của Minh Hiên kia, dù có tùy ý hơn nữa thì có thể đến đâu chứ?
Kết quả - đúng thật là tùy ý đến như này đây!
Bà Sở mặc một bộ quần áo lanh, trên đôi dép lê đi dưới chân còn in một bông hoa nhỏ màu hồng đáng yêu. Ông Sở càng tùy ý hơn, quần đùi hoa, nếu không phải là bà Sở quyết liệt yêu cầu, thì ông căn bản đến cả cái áo ba lỗ trắng cũng không muốn mặc. Vợ chồng Sở phu nhân tuy không đi dép lê nhưng trên người đều mặc bộ đồ mặc ở nhà nhẹ nhàng thoải mái. Sở Ngọc Bình và Đậu Đậu đều mặc quần cộc áo ngắn, vừa lật que xiên thịt trên vỉ nướng vừa nói chuyện. Còn Cố Thanh Vân và Cố Trường Sinh, hai người này đã bắt đầu ăn rồi. Chỉ có cô ta là riêng biệt trong đám người ấy…
Sở Ngọc Bình rất hài lòng với cách ăn mặc của cô, bởi vì chính bà ấy cũng mặc một bộ đồ thoải mái giống như Đậu Đậu, đều là quần áo ngắn tay mang chút phong cách thể thao. Chỉ có điều là bà ấy mặc màu xám chì.
Đến Sở gia, người lớn gần như đều có mặt. Đậu Đậu khôn khéo chào ông ngoại bà ngoại cậu mợ, lúc này mới phát hiện chú Tư Sở và Sở Minh Hiên không có mặt ở đây. Không biết tại sao, Đậu Đậu thở phào nhẹ nhõm. Sáng nay lúc mới ngủ dậy mí mắt cô đã bắt đầu giật thình thịch, mắt trái giật xong lại đến mắt phải, luôn có một dự cảm không lành.
Bây giờ chú Tư Sở và Sở Minh Hiên đều không có mặt, chắc không phải đã xảy ra chuyện gì đấy chứ? Trong tiềm thức của Đậu Đậu, nếu xảy ra chuyện thì nhất định là xảy ra với Sở Minh Hiên và chú Tư Sở. Sở Minh Hiên tất nhiên không cần phải nói nhiều, ngay từ lần đầu gặp mặt đã có ý kiến với cô. Chú Tư Sở tuy nhìn có vẻ tao nhã lịch sự nhưng lúc nào cũng tạo cho người khác một cảm giác thần bí. Tổng kết những yếu tố trên, không thấy hai người bất bình thường đó ở đây, dự cảm không lành kia của cô bỗng chốc biến mất, đến mấy động tác khi nói chuyện cũng tùy hứng hơn nhiều.
Biểu hiện trực tiếp đó là khi ông ngoại bà ngoại Trường Sinh hỏi cô tối nay muốn ăn gì, cô liền mở miệng nói một câu thẳng tuột, “Đồ nướng có được không ạ?”
Lần đầu tiên nhìn thấy bể bơi trong vườn của ngôi nhà giàu có này, cô đã có một niềm tin mạnh mẽ - Nướng đồ ở đây nhất định sẽ rất tuyệt!
Ông ngoại Trường Sinh khuôn mặt đầy nếp nhăn, “Được, vậy thì đồ nướng! Liên Phong, sai người chuẩn bị thức ăn, hôm nay chúng ta sẽ tự làm, tự nướng.”
Hiếm thấy ba mẹ vui vẻ như vậy, Sở Liên Phong tất nhiên sẽ không từ chối. Cho nên theo đề nghị của Đậu Đậu, mọi người đều di chuyển ra bãi cỏ cạnh bể bơi ở vườn sau nướng thịt. Đậu Đậu rất vui mừng, nhưng cô vẫn không biết đề nghị này của cô lại khiến độ thù hận dành cho cô càng tăng cao.
Chú Tư Sở đến muộn một chút, nhìn cả phòng khách đều không thấy ai. Sau đó biết được mọi người đang ở sân sau nướng thịt, mới lấy điện thoại ra gọi điện giục Sở Minh Hiên đang đi đón Lạc Thi Nhã nhanh lên một chút. Thế nhưng anh ta chỉ nói nhanh lên một chút mà quên mất nói với Sở Minh Hiên là mọi người đang nướng thịt. Cái quên nghiêm trọng này khiến Lạc Thi Nhã cứ thế ăn mặc lộng lẫy như đi dự một bữa tiệc quan trọng vậy. Bộ váy dài màu tím hoa lệ, đôi giày cao gót thủy tinh mũi nhọn cao 10cm, nhìn ngang nhìn dọc đều không phải đến để nướng thịt đâu!
Đến nơi, vừa nhìn thấy mọi người đều mặc rất thoải mái đang chạy đi chạy lại trong khói dầu, cả người cô ta cứ thế chết lặng. Chẳng phải nói là tiệc tại gia sao? Sao lại biến thành nướng thịt thế này?
Tuy rằng hôm qua Minh Hiên có nói không phải là ra mắt người lớn, mặc tùy ý một chút là được, nhưng cô ta cảm thấy đó chính là ra mắt người lớn. Việc gặp mặt người lớn nghiêm túc như vậy, bất luận thế nào cũng phải để người khác có ấn tượng tốt với mình. Cho nên cô ta không chỉ trang điểm nhẹ, mặc đồ đẹp đẽ, còn mất cả buổi chiều đi làm móng. Cô ta muốn nói rằng câu tùy ý của Minh Hiên kia, dù có tùy ý hơn nữa thì có thể đến đâu chứ?
Kết quả - đúng thật là tùy ý đến như này đây!
Bà Sở mặc một bộ quần áo lanh, trên đôi dép lê đi dưới chân còn in một bông hoa nhỏ màu hồng đáng yêu. Ông Sở càng tùy ý hơn, quần đùi hoa, nếu không phải là bà Sở quyết liệt yêu cầu, thì ông căn bản đến cả cái áo ba lỗ trắng cũng không muốn mặc. Vợ chồng Sở phu nhân tuy không đi dép lê nhưng trên người đều mặc bộ đồ mặc ở nhà nhẹ nhàng thoải mái. Sở Ngọc Bình và Đậu Đậu đều mặc quần cộc áo ngắn, vừa lật que xiên thịt trên vỉ nướng vừa nói chuyện. Còn Cố Thanh Vân và Cố Trường Sinh, hai người này đã bắt đầu ăn rồi. Chỉ có cô ta là riêng biệt trong đám người ấy…
/1918
|