Bây giờ cô trắng hơn trước nhiều, tay cũng trở nên lung linh hơn nhiều. Mười móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, mượt mà đáng yêu, bóng láng hiện lên sự mạnh khỏe. Trong giấc mơ mà cậu không dám nhớ lại, cô ấy đã dùng đôi tay này lướt nhẹ qua vết sẹo trên eo, từng chút từng chút một trượt xuống vùng cấm...
Sở Minh Hiên hoảng loạn nhìn đi chỗ khác, không dám tiếp tục nhìn tay cô nữa, đến cả đôi mắt cô cũng không dám nhìn thẳng.
Thấy Sở Minh Hiên cuối cũng cũng di chuyển ánh mắt không còn chăm chăm nhìn Đậu Đậu nữa, Lạc Thi Nhã cuối cùng cũng bắt đầu tay chân vụng về nướng sườn heo. Đậu Đậu nướng xong bảy tám xiên thịt ba chỉ, lập tức đi tìm một cái ghế ngồi xuống ăn.
Cô mới không muốn đứng cạnh Lạc Thi Nhã! Mấy cái lò nướng bếp nướng nhiệt độ cao như vậy, ai mà biết được cô nữ thần này có nhất thời cao hứng lên làm những việc tổn thương hoặc đổ lỗi cho cô gì đó!
Đậu Đậu cầm thịt ba chỉ trong đĩa lên ăn, vừa thất thần thì tám xiên đã chỉ còn bốn. Lại quay sang nhìn ông Sở, đang có vẻ mặt hoài nghi giơ xiên thịt trong tay lên, “Ý, lạ thật, rõ ràng ta chỉ trộm có hai xiên thôi mà.”
Khóe miệng Đậu Đậu co rút, “... Lấy trộm mà ông còn không biết ngại.”
Ông Sở cười gượng hai tiếng hi hi, vừa nhai thịt vừa ngụy biện, “Ôi chao, con đã phát hiện rồi, vậy thì không thể coi là lấy trộm nhé!”
Đậu Đậu lười phải vặn lại ông ấy, cô coi như đã nhìn ra rồi. Ông Sở này đúng là một ông cụ tính cách như trẻ con. Có điều so sánh với mấy người mặt đơ của Sở gia, cô vẫn thích ông cụ tính cách như trẻ con này hơn. Nhưng cô không thể hiểu, một đôi vợ chồng dễ gần đáng yêu sao lại sinh ra một đám mặt đơ như vậy? Đột biến gen à?
Nhưng mà xiên thịt không cánh mà bay, nếu không phải ông Sở, vậy thì chỉ có thể là...
Đậu Đậu quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Yêu Nghiệt đang cầm một xiên thịt nhai. Lại còn vừa ăn vừa đánh giá, “Phần thịt nạc của con lợn này chẳng dai một chút nào, chắc chắn là bị chủ trang trại xấu xa tiêm hooc-mon rồi.”
Xong xuôi thấy Đậu Đậu trừng mắt nhìn hắn, bèn vội vàng nịnh hót, “Vợ à, tuy em không biết nấu cơm, nhưng kĩ thuật nướng thịt lại rất tốt. Hôm khác anh bảo Lăng Đầu Thanh lên núi Long Thủ bắt một con lợn rừng về cho em, nướng lên nhất định ngon hơn cái này nhiều!”
Thịt lợn rừng á! Hai mắt Đậu Đậu lập tức phát sáng, “Hôm khác là hôm nào?”
Yêu Nghiệt bị thái độ thay đổi 180 độ của cô làm cho dở khóc dở cười, “Tóm lại không phải hôm nay.”
Đậu Đậu, “...”
Cô muốn yên tĩnh.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, yêu không được sát sinh, có thể ăn thịt sao?
Yêu Nghiệt đọc hiểu nghi hoặc trong mắt cô, đành giải thích, “Con người chẳng phải ngày nào cũng sát sinh à? Yêu chỉ cần không giết người là được. Còn sát hay không sát sinh… thì xem tâm trạng.”
Đậu Đậu gật gật đầu, sau đó không để ý đến Yêu Nghiệt nữa. Cô chỉ thò tay cầm xiên thịt ở trên bàn lên ăn. Bốn xiên thịt ba chỉ đã vào trong bụng, đúng lúc Sở Ngọc Bình lại bưng một đĩa sườn đã cắt sẵn đến. Lần này Đậu Đậu nhanh tay nhanh mắt, tranh thủ trước khi ông Sở thò đũa qua đây đã lấy tăm xiên xiên xiên, xiên mất hơn một nửa.
Ông cụ tức giận đến phì hơi trừng mắt, cuối cùng không còn cách nào, đau khổ nhìn trong đĩa chỉ sót lại một ít sườn bò, “Đậu Nhi à, sao cháu lại không biết kính trên nhường dưới như thế?”
Đậu Đậu cắn sườn heo, không kìm được bật cười, “Ông ngoại, cháu biết chứ, nhưng mà... cháu là trẻ con mà!”
Ông Sở bưng chiếc đĩa nhỏ của mình không còn lời nào để nói. Cùng lúc đó, Lạc Thi Nhã vượt qua muôn vàn khó khăn cuối cùng đã nướng xong mấy xiên thịt. Vừa nhìn thấy Đậu Đậu không biết lễ phép gì cả lại còn cướp sườn bò của ông Sở, bèn vội vàng cầm xiên thịt mà cô nướng ra đi đến đó, “Ông, cái này cho ông. Là Lạc Lạc tự tay nuớng đó!”
Đậu Đậu không nhịn được trừng mắt một cái - Mẹ nó, làm cứ như không ai tự tay nướng vậy đó!
Sở Minh Hiên hoảng loạn nhìn đi chỗ khác, không dám tiếp tục nhìn tay cô nữa, đến cả đôi mắt cô cũng không dám nhìn thẳng.
Thấy Sở Minh Hiên cuối cũng cũng di chuyển ánh mắt không còn chăm chăm nhìn Đậu Đậu nữa, Lạc Thi Nhã cuối cùng cũng bắt đầu tay chân vụng về nướng sườn heo. Đậu Đậu nướng xong bảy tám xiên thịt ba chỉ, lập tức đi tìm một cái ghế ngồi xuống ăn.
Cô mới không muốn đứng cạnh Lạc Thi Nhã! Mấy cái lò nướng bếp nướng nhiệt độ cao như vậy, ai mà biết được cô nữ thần này có nhất thời cao hứng lên làm những việc tổn thương hoặc đổ lỗi cho cô gì đó!
Đậu Đậu cầm thịt ba chỉ trong đĩa lên ăn, vừa thất thần thì tám xiên đã chỉ còn bốn. Lại quay sang nhìn ông Sở, đang có vẻ mặt hoài nghi giơ xiên thịt trong tay lên, “Ý, lạ thật, rõ ràng ta chỉ trộm có hai xiên thôi mà.”
Khóe miệng Đậu Đậu co rút, “... Lấy trộm mà ông còn không biết ngại.”
Ông Sở cười gượng hai tiếng hi hi, vừa nhai thịt vừa ngụy biện, “Ôi chao, con đã phát hiện rồi, vậy thì không thể coi là lấy trộm nhé!”
Đậu Đậu lười phải vặn lại ông ấy, cô coi như đã nhìn ra rồi. Ông Sở này đúng là một ông cụ tính cách như trẻ con. Có điều so sánh với mấy người mặt đơ của Sở gia, cô vẫn thích ông cụ tính cách như trẻ con này hơn. Nhưng cô không thể hiểu, một đôi vợ chồng dễ gần đáng yêu sao lại sinh ra một đám mặt đơ như vậy? Đột biến gen à?
Nhưng mà xiên thịt không cánh mà bay, nếu không phải ông Sở, vậy thì chỉ có thể là...
Đậu Đậu quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Yêu Nghiệt đang cầm một xiên thịt nhai. Lại còn vừa ăn vừa đánh giá, “Phần thịt nạc của con lợn này chẳng dai một chút nào, chắc chắn là bị chủ trang trại xấu xa tiêm hooc-mon rồi.”
Xong xuôi thấy Đậu Đậu trừng mắt nhìn hắn, bèn vội vàng nịnh hót, “Vợ à, tuy em không biết nấu cơm, nhưng kĩ thuật nướng thịt lại rất tốt. Hôm khác anh bảo Lăng Đầu Thanh lên núi Long Thủ bắt một con lợn rừng về cho em, nướng lên nhất định ngon hơn cái này nhiều!”
Thịt lợn rừng á! Hai mắt Đậu Đậu lập tức phát sáng, “Hôm khác là hôm nào?”
Yêu Nghiệt bị thái độ thay đổi 180 độ của cô làm cho dở khóc dở cười, “Tóm lại không phải hôm nay.”
Đậu Đậu, “...”
Cô muốn yên tĩnh.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, yêu không được sát sinh, có thể ăn thịt sao?
Yêu Nghiệt đọc hiểu nghi hoặc trong mắt cô, đành giải thích, “Con người chẳng phải ngày nào cũng sát sinh à? Yêu chỉ cần không giết người là được. Còn sát hay không sát sinh… thì xem tâm trạng.”
Đậu Đậu gật gật đầu, sau đó không để ý đến Yêu Nghiệt nữa. Cô chỉ thò tay cầm xiên thịt ở trên bàn lên ăn. Bốn xiên thịt ba chỉ đã vào trong bụng, đúng lúc Sở Ngọc Bình lại bưng một đĩa sườn đã cắt sẵn đến. Lần này Đậu Đậu nhanh tay nhanh mắt, tranh thủ trước khi ông Sở thò đũa qua đây đã lấy tăm xiên xiên xiên, xiên mất hơn một nửa.
Ông cụ tức giận đến phì hơi trừng mắt, cuối cùng không còn cách nào, đau khổ nhìn trong đĩa chỉ sót lại một ít sườn bò, “Đậu Nhi à, sao cháu lại không biết kính trên nhường dưới như thế?”
Đậu Đậu cắn sườn heo, không kìm được bật cười, “Ông ngoại, cháu biết chứ, nhưng mà... cháu là trẻ con mà!”
Ông Sở bưng chiếc đĩa nhỏ của mình không còn lời nào để nói. Cùng lúc đó, Lạc Thi Nhã vượt qua muôn vàn khó khăn cuối cùng đã nướng xong mấy xiên thịt. Vừa nhìn thấy Đậu Đậu không biết lễ phép gì cả lại còn cướp sườn bò của ông Sở, bèn vội vàng cầm xiên thịt mà cô nướng ra đi đến đó, “Ông, cái này cho ông. Là Lạc Lạc tự tay nuớng đó!”
Đậu Đậu không nhịn được trừng mắt một cái - Mẹ nó, làm cứ như không ai tự tay nướng vậy đó!
/1918
|