Không cần nói nhiều, Đậu Đậu đã nhìn trúng chiếc vòng ngọc đó rồi.
Kết quả cô còn chưa mở miệng nói muốn lấy thì Lạc Thi Nhã đã giơ tay ra trước, “Chiếc vòng Ngọc Trư Long này rất đặc biệt.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật mạnh. Khốn kiếp! Ngay từ lúc đầu đã nhìn theo mắt của bà rồi, bà đây nếu nhìn vào cái hòn khủng long hóa thạch ấy thì cô cũng muốn nói đặc biệt chứ gì!
Đậu Đậu đoán không sai, Lạc Thi Nhã chính là cố ý muốn cướp của cô. Cô ta chính là không muốn Đậu Đậu có được thứ gì tốt. Hơn nữa cô ta còn muốn chiến thắng Đậu Đậu trên mặt nhân cách, lấy cái ôn hoà, cái khiêm tốn nhã nhặn, nhường nhịn, để tôn lên Đậu Đậu thô tục và không có văn hóa!
Cho nên cô ta chỉ cầm lên một lát rồi rất nhanh lại đặt xuống, vẻ mặt nhường nhịn nhìn Đậu Đậu, “Hay là Đậu Đậu chọn trước đi. Em nhỏ tuổi hơn chị, lớn phải nhường bé mà.”
Đậu Đậu, “…”
Ha ha, muốn lấy cái nhường nhịn lịch sự để kích động bà đây à, cũng không xem xem bà đây có phải là loại người thích nhường nhịn lịch sự không. Tưởng ai cũng như cô ta muốn lấy ấn tượng tốt trước mặt người lớn của Sở gia chắc? Bà đây hôm nay sẽ cho cô thấy thế nào là việc nhân đức không nhường một ai!
Cho nên đáp lại ánh mắt dịu dàng nhường nhịn ấy, Đậu Đậu cười hi hi, “Thực ra em cũng thích chiếc vòng ngọc Trư Long này, nếu chị Lạc Lạc đã nói vậy, thế thì em không khách sáo nữa.”
Đậu Đậu nói không khách sáo thì đúng là không khách sáo một chút nào, cầm lấy chiếc vòng cứ thế đeo lên tay. Còn mỉm cười ngây thơ nhìn Lạc Thi Nhã, rồi làm một nụ hôn gió, “Cảm ơn chị Lạc Lạc, chị Lạc Lạc thương em nhất! Moa moa~”
Cái cơ thể này cũng có chút ưu điểm, trắng trắng mịn mịn nhỏ nhỏ con con, làm bộ đáng yêu gì đó thật sự không cần phải quá tốn sức mà! Không có một chút cảm giác giả tạo nào!
Khóe miệng Lạc Thi Nhã giật một cái. Mẹ nó, gặp phải đứa không biết xấu hổ, chưa gặp ai mặt dày như vậy! Vốn định kích động cô ta, đợi cô ta khiêm tốn nhường cho người khác, ai ngờ cô ta lại không hề chịu thua một chút nào! Đúng là thô tục không có văn hóa, không hiểu về đồ ngọc cũng thôi đi, đến cả phép lịch sử căn bản nhất cũng không có!
Lạc Thi Nhã phải nhận thua, nhưng ngoài mặt lại không để lộ một khuyết điểm nào, “Chị nhường em cũng là điều nên làm mà, nếu đã như vậy, chị lấy miếng ngọc Phật này được rồi.”
Bỏ đi, dù sao cô ta vốn cũng chẳng thích cái vòng ngọc Trư Long ấy. Thân làm tiểu thư của Lạc gia, cô ta đối với các loại đồ cổ trang sức châu báu cũng có chút nghiên cứu. Chiếc vòng ngọc Trư Long ấy tuy được coi là một món đồ cổ, nhưng cũng không phải loại quý hiếm ít thấy. Chất ngọc bình thường, màu ngọc tro xám, làm đồ trang sức cũng sẽ không được giá. Đúng là thô tục không có văn hóa, đồ ngọc quyết định giá bằng độ to nhỏ sao?
Viên ngọc Phật này bất luận là về màu sắc hay là chạm khắc đều là loại ngọc bích cực phẩm hiếm thấy, không phải đồ cổ nhưng hơn hẳn đồ cổ, còn đáng tiền hơn cả ngọc Trư Long kia nữa! Hơn nữa màu xanh đục này vừa hay làm tôn lên màu da của cô ta.
Lạc Thi Nhã nén ánh mắt khinh bỉ xuống nhìn cổ tay Đậu Đậu đang đeo vòng ngọc Trư Long một cái, bỗng dưng như có một cục nghẹn trong cổ họng. Một viên ngọc màu sắc khó coi như vậy lại cũng có thể làm tôn màu da tái nhợt của Kim Đậu Đậu?
Đồ xấu xí Kim Đậu Đậu, trước đây xấu xí đen thui như củ tam thất, sao giờ tự nhiên lại trắng như thế này? Không được, nhất định phải hỏi rõ việc này là thế nào!
Cô cũng phải trắng, rõ ràng mặt nào điểm nào cô cũng đều hơn Kim Đậu Đậu, dựa vào đâu mà cô ta mặc cái gì cũng đẹp, dựa vào đâu mà khi đứng cạnh cô ta, da cô lại luôn bị lép vế!
Nghĩ đến đây, Lạc Thi Nhã mỉm cười, “Đậu Đậu đeo đẹp thật đấy, tôn lên làn da trắng nõn. Đậu Đậu à, chị nghe nói trước đây em rất đen, sao giờ tự nhiên lại trắng như vậy?”
Khóe miệng Đậu Đậu co rút, tuôn ra toàn lời nói thật, “Gen.”
“Gen?”
“Vâng, mẹ em là Đường Linh Ngữ.”
Kết quả cô còn chưa mở miệng nói muốn lấy thì Lạc Thi Nhã đã giơ tay ra trước, “Chiếc vòng Ngọc Trư Long này rất đặc biệt.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật mạnh. Khốn kiếp! Ngay từ lúc đầu đã nhìn theo mắt của bà rồi, bà đây nếu nhìn vào cái hòn khủng long hóa thạch ấy thì cô cũng muốn nói đặc biệt chứ gì!
Đậu Đậu đoán không sai, Lạc Thi Nhã chính là cố ý muốn cướp của cô. Cô ta chính là không muốn Đậu Đậu có được thứ gì tốt. Hơn nữa cô ta còn muốn chiến thắng Đậu Đậu trên mặt nhân cách, lấy cái ôn hoà, cái khiêm tốn nhã nhặn, nhường nhịn, để tôn lên Đậu Đậu thô tục và không có văn hóa!
Cho nên cô ta chỉ cầm lên một lát rồi rất nhanh lại đặt xuống, vẻ mặt nhường nhịn nhìn Đậu Đậu, “Hay là Đậu Đậu chọn trước đi. Em nhỏ tuổi hơn chị, lớn phải nhường bé mà.”
Đậu Đậu, “…”
Ha ha, muốn lấy cái nhường nhịn lịch sự để kích động bà đây à, cũng không xem xem bà đây có phải là loại người thích nhường nhịn lịch sự không. Tưởng ai cũng như cô ta muốn lấy ấn tượng tốt trước mặt người lớn của Sở gia chắc? Bà đây hôm nay sẽ cho cô thấy thế nào là việc nhân đức không nhường một ai!
Cho nên đáp lại ánh mắt dịu dàng nhường nhịn ấy, Đậu Đậu cười hi hi, “Thực ra em cũng thích chiếc vòng ngọc Trư Long này, nếu chị Lạc Lạc đã nói vậy, thế thì em không khách sáo nữa.”
Đậu Đậu nói không khách sáo thì đúng là không khách sáo một chút nào, cầm lấy chiếc vòng cứ thế đeo lên tay. Còn mỉm cười ngây thơ nhìn Lạc Thi Nhã, rồi làm một nụ hôn gió, “Cảm ơn chị Lạc Lạc, chị Lạc Lạc thương em nhất! Moa moa~”
Cái cơ thể này cũng có chút ưu điểm, trắng trắng mịn mịn nhỏ nhỏ con con, làm bộ đáng yêu gì đó thật sự không cần phải quá tốn sức mà! Không có một chút cảm giác giả tạo nào!
Khóe miệng Lạc Thi Nhã giật một cái. Mẹ nó, gặp phải đứa không biết xấu hổ, chưa gặp ai mặt dày như vậy! Vốn định kích động cô ta, đợi cô ta khiêm tốn nhường cho người khác, ai ngờ cô ta lại không hề chịu thua một chút nào! Đúng là thô tục không có văn hóa, không hiểu về đồ ngọc cũng thôi đi, đến cả phép lịch sử căn bản nhất cũng không có!
Lạc Thi Nhã phải nhận thua, nhưng ngoài mặt lại không để lộ một khuyết điểm nào, “Chị nhường em cũng là điều nên làm mà, nếu đã như vậy, chị lấy miếng ngọc Phật này được rồi.”
Bỏ đi, dù sao cô ta vốn cũng chẳng thích cái vòng ngọc Trư Long ấy. Thân làm tiểu thư của Lạc gia, cô ta đối với các loại đồ cổ trang sức châu báu cũng có chút nghiên cứu. Chiếc vòng ngọc Trư Long ấy tuy được coi là một món đồ cổ, nhưng cũng không phải loại quý hiếm ít thấy. Chất ngọc bình thường, màu ngọc tro xám, làm đồ trang sức cũng sẽ không được giá. Đúng là thô tục không có văn hóa, đồ ngọc quyết định giá bằng độ to nhỏ sao?
Viên ngọc Phật này bất luận là về màu sắc hay là chạm khắc đều là loại ngọc bích cực phẩm hiếm thấy, không phải đồ cổ nhưng hơn hẳn đồ cổ, còn đáng tiền hơn cả ngọc Trư Long kia nữa! Hơn nữa màu xanh đục này vừa hay làm tôn lên màu da của cô ta.
Lạc Thi Nhã nén ánh mắt khinh bỉ xuống nhìn cổ tay Đậu Đậu đang đeo vòng ngọc Trư Long một cái, bỗng dưng như có một cục nghẹn trong cổ họng. Một viên ngọc màu sắc khó coi như vậy lại cũng có thể làm tôn màu da tái nhợt của Kim Đậu Đậu?
Đồ xấu xí Kim Đậu Đậu, trước đây xấu xí đen thui như củ tam thất, sao giờ tự nhiên lại trắng như thế này? Không được, nhất định phải hỏi rõ việc này là thế nào!
Cô cũng phải trắng, rõ ràng mặt nào điểm nào cô cũng đều hơn Kim Đậu Đậu, dựa vào đâu mà cô ta mặc cái gì cũng đẹp, dựa vào đâu mà khi đứng cạnh cô ta, da cô lại luôn bị lép vế!
Nghĩ đến đây, Lạc Thi Nhã mỉm cười, “Đậu Đậu đeo đẹp thật đấy, tôn lên làn da trắng nõn. Đậu Đậu à, chị nghe nói trước đây em rất đen, sao giờ tự nhiên lại trắng như vậy?”
Khóe miệng Đậu Đậu co rút, tuôn ra toàn lời nói thật, “Gen.”
“Gen?”
“Vâng, mẹ em là Đường Linh Ngữ.”
/1918
|