Báo chí tuy luôn cường điệu ngài Cửu tiêu tiền như nước kia thành người trời, có thể gọi là đệ nhất mỹ nam Cửu Châu, nhưng lại không có một tờ báo nào từng tiết lộ ảnh của hắn.
Quy tắc đấu giá của Tụ Bảo Bồn là không cho phép tự ý chụp hình. Nếu tra ra không chỉ vĩnh viễn bị liệt vào danh sách đen mà còn bị cấm làm việc ở Cửu Châu. Vậy nên phóng viên tạp chí chỉ nói là người trời chứ không hề có cách nào có ảnh để chứng minh hắn là người trời.
Mọi người xem xong chỉ cười, chỉ cảm thấy truyền thông khoác lác phóng đại. Người này giỏi còn có người khác giỏi hơn, trên thế gian này ai dám trâng tráo tự xưng là đệ nhất mỹ nam?
Tuy nhiên bọn họ gặp được người thật mới phát hiện, hắn thật sự xứng đáng với danh hiệu đệ nhất mỹ nam Cửu Châu! Bây giờ bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng ra người đẹp trai hơn hắn sẽ trông như thế nào nữa rồi. Bọn họ đã đánh mất tất cả không gian tưởng tượng. Người này tuyệt đối xứng đáng gọi là đệ nhất mỹ nam Cửu Châu, so với các oppa hot boy Hàn Quốc đang nổi không biết là đẹp hơn bao nhiêu bậc!
Không ít những fan cuồng nữ muốn nghỉ việc trong chớp mắt phản chiến, cảm thấy công ty có một soái ca bổ mắt như vậy thì cái gì cũng đều xứng đáng bám trụ lại đây. Tuy nhiên soái ca lại có chủ rồi, hắn ta đón lấy viên đá rất giống trứng từ tay của kẻ ngốc nghếch kia, tới nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ một cái.
Đậu Đậu thấy có rất nhiều bình hoa di động nhìn chằm chằm vào Yêu Nghiệt, đột nhiên có chút không vui. Nhưng cô nghĩ, cô cũng không muốn cùng Yêu Nghiệt ở bên nhau, người khác nhìn hắn tại sao cô phải giận? Thế là cô nói với bản thân không được tức giận, hắng giọng bắt đầu nói vào chuyện chính.
“Nam không tới một mét bảy tám, nữ không tới một mét sáu lăm, lập tức tự giác tới phòng tài vụ lĩnh hai tháng lương rồi rời khỏi đây.”
Lời vừa nói ra, bên dưới đã nổi một trận xôn xao. Không phải nói thích người thật thà, có bản lĩnh và người đẹp sao. Đây là chọn nhân viên hay là chọn hoa hậu đây!
Có cô gái nhịn không được nói ra như vậy, Đậu Đậu liếc một cái, chiều cao bình bình, nhan sắc bình bình, nói năng không ra sao còn dám chất vấn cô?
“Cô tên là gì?”
Cô gái nhìn không ưa một kẻ ngốc nghếch thích ra vẻ trước mặt, liền nghểnh cổ lên, “Vương Giai Na.”
Vương Giai Na? Đậu Đậu nhíu mày, “Được, được lắm. Lâm Phong, xem tài liệu về cô ấy, nếu không có bản lĩnh gì…”
“Tôi thật thà!”
Vương Giai Na ngắt lời Đậu Đậu, Đậu Đậu cười một tiếng, “Thật thà? Thật thà mà nói chuyện với tôi như vậy sao? Nhan sắc bình thường như vậy còn tức giận, tôi giữ cô lại để chờ cô dẫn theo bọn họ khởi nghĩa làm phản sao?”
Vừa nhìn đã biết không phải người có bản lĩnh, nếu không tại sao lúc cô muốn xem tài liệu lại tự đề cử giới thiệu bản thân thật thà? Cô còn không biết từ lúc nào thật thà là tiêu chuẩn chọn người của công ty hiện đại nữa.
Nói thật, tính hay quên của Đậu Đậu tương đối lớn. Tuy thật thà không phải là tiêu chuẩn chọn người của công ty khác, nhưng ở Niệm Nô Kiều, lời này là chính miệng cô nói ra.
Vương Giai Na giậm chân đi rồi.
Lâm Phong thấy vậy hơi ngây người một chút, lật một cuốn tài liệu đưa cho Đậu Đậu, “Tổng tài, đây là danh sách Jason kêu tôi sắp xếp.”
Jason chính là Lăng Đầu Thanh, để làm bộ cho giống hơn, Lăng Đầu Thanh đã lấy một cái tên tiếng Anh.
Đậu Đậu nhận lấy danh sách nhìn một lát, có khoảng ba mươi người. Không chỉ có họ tên còn có chiều cao, ảnh và đã từng có những cống hiến gì cho công ty. Nói chung là khá chi tiết. Có thể nhìn ra được, những người này tuy là nhan sắc công lao chưa đạt nhưng đều là những người có khả năng gắng sức làm việc, thần kinh không lệch lạc.
Đậu Đậu nhìn một cái rồi trả lại, “Đọc, những người có tên thì ở lại, một lát nữa Jason sẽ phân công công việc. Còn những người không có tên thì phải xét lại lần nữa.”
Có Vương Giai Na là ví dụ điển hình nên những nhân viên khác không hề dám phản kháng.
Quy tắc đấu giá của Tụ Bảo Bồn là không cho phép tự ý chụp hình. Nếu tra ra không chỉ vĩnh viễn bị liệt vào danh sách đen mà còn bị cấm làm việc ở Cửu Châu. Vậy nên phóng viên tạp chí chỉ nói là người trời chứ không hề có cách nào có ảnh để chứng minh hắn là người trời.
Mọi người xem xong chỉ cười, chỉ cảm thấy truyền thông khoác lác phóng đại. Người này giỏi còn có người khác giỏi hơn, trên thế gian này ai dám trâng tráo tự xưng là đệ nhất mỹ nam?
Tuy nhiên bọn họ gặp được người thật mới phát hiện, hắn thật sự xứng đáng với danh hiệu đệ nhất mỹ nam Cửu Châu! Bây giờ bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng ra người đẹp trai hơn hắn sẽ trông như thế nào nữa rồi. Bọn họ đã đánh mất tất cả không gian tưởng tượng. Người này tuyệt đối xứng đáng gọi là đệ nhất mỹ nam Cửu Châu, so với các oppa hot boy Hàn Quốc đang nổi không biết là đẹp hơn bao nhiêu bậc!
Không ít những fan cuồng nữ muốn nghỉ việc trong chớp mắt phản chiến, cảm thấy công ty có một soái ca bổ mắt như vậy thì cái gì cũng đều xứng đáng bám trụ lại đây. Tuy nhiên soái ca lại có chủ rồi, hắn ta đón lấy viên đá rất giống trứng từ tay của kẻ ngốc nghếch kia, tới nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ một cái.
Đậu Đậu thấy có rất nhiều bình hoa di động nhìn chằm chằm vào Yêu Nghiệt, đột nhiên có chút không vui. Nhưng cô nghĩ, cô cũng không muốn cùng Yêu Nghiệt ở bên nhau, người khác nhìn hắn tại sao cô phải giận? Thế là cô nói với bản thân không được tức giận, hắng giọng bắt đầu nói vào chuyện chính.
“Nam không tới một mét bảy tám, nữ không tới một mét sáu lăm, lập tức tự giác tới phòng tài vụ lĩnh hai tháng lương rồi rời khỏi đây.”
Lời vừa nói ra, bên dưới đã nổi một trận xôn xao. Không phải nói thích người thật thà, có bản lĩnh và người đẹp sao. Đây là chọn nhân viên hay là chọn hoa hậu đây!
Có cô gái nhịn không được nói ra như vậy, Đậu Đậu liếc một cái, chiều cao bình bình, nhan sắc bình bình, nói năng không ra sao còn dám chất vấn cô?
“Cô tên là gì?”
Cô gái nhìn không ưa một kẻ ngốc nghếch thích ra vẻ trước mặt, liền nghểnh cổ lên, “Vương Giai Na.”
Vương Giai Na? Đậu Đậu nhíu mày, “Được, được lắm. Lâm Phong, xem tài liệu về cô ấy, nếu không có bản lĩnh gì…”
“Tôi thật thà!”
Vương Giai Na ngắt lời Đậu Đậu, Đậu Đậu cười một tiếng, “Thật thà? Thật thà mà nói chuyện với tôi như vậy sao? Nhan sắc bình thường như vậy còn tức giận, tôi giữ cô lại để chờ cô dẫn theo bọn họ khởi nghĩa làm phản sao?”
Vừa nhìn đã biết không phải người có bản lĩnh, nếu không tại sao lúc cô muốn xem tài liệu lại tự đề cử giới thiệu bản thân thật thà? Cô còn không biết từ lúc nào thật thà là tiêu chuẩn chọn người của công ty hiện đại nữa.
Nói thật, tính hay quên của Đậu Đậu tương đối lớn. Tuy thật thà không phải là tiêu chuẩn chọn người của công ty khác, nhưng ở Niệm Nô Kiều, lời này là chính miệng cô nói ra.
Vương Giai Na giậm chân đi rồi.
Lâm Phong thấy vậy hơi ngây người một chút, lật một cuốn tài liệu đưa cho Đậu Đậu, “Tổng tài, đây là danh sách Jason kêu tôi sắp xếp.”
Jason chính là Lăng Đầu Thanh, để làm bộ cho giống hơn, Lăng Đầu Thanh đã lấy một cái tên tiếng Anh.
Đậu Đậu nhận lấy danh sách nhìn một lát, có khoảng ba mươi người. Không chỉ có họ tên còn có chiều cao, ảnh và đã từng có những cống hiến gì cho công ty. Nói chung là khá chi tiết. Có thể nhìn ra được, những người này tuy là nhan sắc công lao chưa đạt nhưng đều là những người có khả năng gắng sức làm việc, thần kinh không lệch lạc.
Đậu Đậu nhìn một cái rồi trả lại, “Đọc, những người có tên thì ở lại, một lát nữa Jason sẽ phân công công việc. Còn những người không có tên thì phải xét lại lần nữa.”
Có Vương Giai Na là ví dụ điển hình nên những nhân viên khác không hề dám phản kháng.
/1918
|