Đậu Đậu cạn lời, “Tại sao chị lại cho ra cái kết luận này vậy?”
Còn nói cái gì mà vị kia nhà cô nữa? Hừ, hắn mới không phải là của nhà cô!
Hà Chính Trực cười hì hì, “Đương nhiên rồi, biết an ủi em, lại còn biết đấm bóp cho em, một người đàn ông tốt như thế đi chỗ nào mới tìm được chứ? Đừng ở trong phúc mà lại không biết hưởng phúc.”
Sau đó Yêu Nghiệt lại vui vẻ, chọt chọt thắt lưng vợ nhà mình nói, “Nghe thấy chưa, người đàn ông tốt như thế đi chỗ nào mới tìm được chứ?”
Đậu Đậu, “...”
Anh mà là người đàn ông thì tốt! Phi phi phi, là người cũng không được, là người thì bọn họ cũng không thể ở cùng một chỗ đâu! Tam quan khác nhau thì làm sao có thể làm bạn bè được? Độ lớn không hòa hợp thì yêu nhau làm sao? Vẫn là câu cũ, người nào có thể lấy cái bút chì cỡ 0.5 nhét ngòi 0.7 vào được chứ?
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu cố ý nói sang chuyện khác, “Vậy ý của chị là anh cả Diệp gia không tốt à? Đã không tốt thế sao chị còn thích anh ta?”
Quả nhiên cô vừa nói như vậy là Hà Chính Trực lập tức nản xuống, cũng không có tâm tư để nhiều chuyện nữa, đầu cúi xuống, ỉu xìu, “Anh ấy tốt mà! Anh ấy rất biết chăm sóc người khác. Dù sao cũng không biết xảy ra chuyện gì mà không thích cùng chị bên nhau.”
Đậu Đậu bất đắc dĩ lắc đầu, vô cùng muốn nói chị gái à chị nên tỉnh lại đi, người ta chỉ coi chị là em gái để mà chăm sóc thôi. Nhưng mà lời này cô lại không nói ra được. Chỉ có thể ủng hộ trên mặt tinh thần, “Không sao đâu mà! Hãy luôn chân thành và kiên định, một ngày nào đó nhất định chị sẽ thành công!”
Hà Chính Trực không hổ là nữ hán tử, tính tình tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Được Đậu Đậu an ủi như thế, trong nháy mắt hắng hái như đánh máu gà đứng lên nắm chặt tay.
“Đúng, em nói đúng, chỉ cần bản lĩnh cao, có công mài sắt, có ngày nên kim! Một ngày nào đó anh ấy sẽ quỳ dưới váy của chị. Phi, nói sai rồi, là bên dưới gấu quần jean!”
Có công mài sắt, có ngày nên kim?
Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, vô thức nhìn về phía Yêu Nghiệt.
Yêu Nghiệt cực kỳ thản nhiên đối mặt với cô, giọng nói vô cùng đứng đắn, “Trên lý thuyết mà nói, sắt thì có thể, nhưng thịt thì lại không thể.”
Đậu Đậu đỡ trán. Ngộ Không, mau thay vi sư bắt cái con yêu nghiệt này đi!
Nhưng Yêu Nghiệt lại nhìn ra được, hắn không chỉ nhìn ra mà còn không nhịn được đáp trả cho cô một câu, “Vợ ơi, Ngộ Không bận rồi.”
Đậu Đậu, “...”
Được rồi, tại hạ thua rồi!
Lúc Hà Chính Trực như đánh máu gà đi tìm Diệp Tinh Thần thì Đậu Đậu trở về phòng học học bài, tiếp tục làm cục cưng ngoan ngoãn của cô giáo. Về phần chuyện mà Hà Chính Trực nói với cô, cô không có hứng thú, ăn một bữa cơm là quên hết sạch rồi.
Nhưng mà cô quên thì đương sự lại không quên. Ít nhất với Lạc Thi Nhã mà nói, cô ta cũng sẽ không quên!
Đêm hôm đó cô ta bị Sở Minh Hiên đuổi ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi, nản lòng thoái chí. Minh Hiên thà rằng chịu đựng cũng không đụng vào cô ta, còn nói chia tay với cô ta?
Kim Đậu Đậu, đều do Kim Đậu Đậu!
Cô ta nghe Diệp Tinh Trạch nói, lúc chú Tư Sở tặng cái ngọc bội kia đã tiên đoán ra được, người con gái đầu tiên đụng vào ngọc bội của Minh Hiên thì đó chính là tình cảm chân thành của cuộc đời anh ấy.
Cô ta chậm một bước, Minh Hiên đã thích Kim Đậu Đậu mất rồi. Nếu như không phải là vì Kim Đậu Đậu tiện tay đụng vào ngọc bội của Minh Hiên thì Minh Hiên cũng sẽ không như vậy!
Không, không thể làm hại Kim Đậu Đậu! Làm hại Kim Đậu Đậu sẽ đẩy Minh Hiên ra xa hơn. Cô ta phải làm bạn với Kim Đậu Đậu, cô ta muốn làm một người bị hại vô tội đáng thương. Nếu như vậy, dư luận sẽ đứng về phía cô ta. Cho nên cô ta lại lợi dụng Hà Giai Y một lần nữa, nói mọi chuyện một cách hàm hồ, đắp nặn mình thành một người ôn nhu rộng lượng. Sau đó con nhóc Hà Giai Y không có đầu óc kia sẽ đi tìm Kim Đậu Đậu. Sau đó, cũng không có sau đó...
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Hà Giai Y phản bội.
Thái dương Lạc Thi Nhã nhảy lên thình thịch, quyết định mình sẽ tự thân xuất mã!
Còn nói cái gì mà vị kia nhà cô nữa? Hừ, hắn mới không phải là của nhà cô!
Hà Chính Trực cười hì hì, “Đương nhiên rồi, biết an ủi em, lại còn biết đấm bóp cho em, một người đàn ông tốt như thế đi chỗ nào mới tìm được chứ? Đừng ở trong phúc mà lại không biết hưởng phúc.”
Sau đó Yêu Nghiệt lại vui vẻ, chọt chọt thắt lưng vợ nhà mình nói, “Nghe thấy chưa, người đàn ông tốt như thế đi chỗ nào mới tìm được chứ?”
Đậu Đậu, “...”
Anh mà là người đàn ông thì tốt! Phi phi phi, là người cũng không được, là người thì bọn họ cũng không thể ở cùng một chỗ đâu! Tam quan khác nhau thì làm sao có thể làm bạn bè được? Độ lớn không hòa hợp thì yêu nhau làm sao? Vẫn là câu cũ, người nào có thể lấy cái bút chì cỡ 0.5 nhét ngòi 0.7 vào được chứ?
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu cố ý nói sang chuyện khác, “Vậy ý của chị là anh cả Diệp gia không tốt à? Đã không tốt thế sao chị còn thích anh ta?”
Quả nhiên cô vừa nói như vậy là Hà Chính Trực lập tức nản xuống, cũng không có tâm tư để nhiều chuyện nữa, đầu cúi xuống, ỉu xìu, “Anh ấy tốt mà! Anh ấy rất biết chăm sóc người khác. Dù sao cũng không biết xảy ra chuyện gì mà không thích cùng chị bên nhau.”
Đậu Đậu bất đắc dĩ lắc đầu, vô cùng muốn nói chị gái à chị nên tỉnh lại đi, người ta chỉ coi chị là em gái để mà chăm sóc thôi. Nhưng mà lời này cô lại không nói ra được. Chỉ có thể ủng hộ trên mặt tinh thần, “Không sao đâu mà! Hãy luôn chân thành và kiên định, một ngày nào đó nhất định chị sẽ thành công!”
Hà Chính Trực không hổ là nữ hán tử, tính tình tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Được Đậu Đậu an ủi như thế, trong nháy mắt hắng hái như đánh máu gà đứng lên nắm chặt tay.
“Đúng, em nói đúng, chỉ cần bản lĩnh cao, có công mài sắt, có ngày nên kim! Một ngày nào đó anh ấy sẽ quỳ dưới váy của chị. Phi, nói sai rồi, là bên dưới gấu quần jean!”
Có công mài sắt, có ngày nên kim?
Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, vô thức nhìn về phía Yêu Nghiệt.
Yêu Nghiệt cực kỳ thản nhiên đối mặt với cô, giọng nói vô cùng đứng đắn, “Trên lý thuyết mà nói, sắt thì có thể, nhưng thịt thì lại không thể.”
Đậu Đậu đỡ trán. Ngộ Không, mau thay vi sư bắt cái con yêu nghiệt này đi!
Nhưng Yêu Nghiệt lại nhìn ra được, hắn không chỉ nhìn ra mà còn không nhịn được đáp trả cho cô một câu, “Vợ ơi, Ngộ Không bận rồi.”
Đậu Đậu, “...”
Được rồi, tại hạ thua rồi!
Lúc Hà Chính Trực như đánh máu gà đi tìm Diệp Tinh Thần thì Đậu Đậu trở về phòng học học bài, tiếp tục làm cục cưng ngoan ngoãn của cô giáo. Về phần chuyện mà Hà Chính Trực nói với cô, cô không có hứng thú, ăn một bữa cơm là quên hết sạch rồi.
Nhưng mà cô quên thì đương sự lại không quên. Ít nhất với Lạc Thi Nhã mà nói, cô ta cũng sẽ không quên!
Đêm hôm đó cô ta bị Sở Minh Hiên đuổi ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi, nản lòng thoái chí. Minh Hiên thà rằng chịu đựng cũng không đụng vào cô ta, còn nói chia tay với cô ta?
Kim Đậu Đậu, đều do Kim Đậu Đậu!
Cô ta nghe Diệp Tinh Trạch nói, lúc chú Tư Sở tặng cái ngọc bội kia đã tiên đoán ra được, người con gái đầu tiên đụng vào ngọc bội của Minh Hiên thì đó chính là tình cảm chân thành của cuộc đời anh ấy.
Cô ta chậm một bước, Minh Hiên đã thích Kim Đậu Đậu mất rồi. Nếu như không phải là vì Kim Đậu Đậu tiện tay đụng vào ngọc bội của Minh Hiên thì Minh Hiên cũng sẽ không như vậy!
Không, không thể làm hại Kim Đậu Đậu! Làm hại Kim Đậu Đậu sẽ đẩy Minh Hiên ra xa hơn. Cô ta phải làm bạn với Kim Đậu Đậu, cô ta muốn làm một người bị hại vô tội đáng thương. Nếu như vậy, dư luận sẽ đứng về phía cô ta. Cho nên cô ta lại lợi dụng Hà Giai Y một lần nữa, nói mọi chuyện một cách hàm hồ, đắp nặn mình thành một người ôn nhu rộng lượng. Sau đó con nhóc Hà Giai Y không có đầu óc kia sẽ đi tìm Kim Đậu Đậu. Sau đó, cũng không có sau đó...
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Hà Giai Y phản bội.
Thái dương Lạc Thi Nhã nhảy lên thình thịch, quyết định mình sẽ tự thân xuất mã!
/1918
|