Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Thật à? Tác phong của người hiện đại như mấy người không phải là rất thoáng sao, tình một đêm là rất bình thường mà!”
“Cô có thể sỉ nhục nhân cách của tôi, nhưng cô không thể sỉ nhục tác phong của tôi. Thật ra tôi rất bảo thủ đó!”
Quá gấp chứng minh cho mình nên Trương Khải Bình bỏ quên lỗ thủng sáng choang trong lời nói của Đậu Đậu: Người hiện đại như mấy người. Ngay sau đó anh ta buồn bực gỡ đôi tay mềm mại đang quấn trên cánh tay mình ra, “Cô đừng ở đây nói những thứ vô dụng kia nữa, làm sao mới có thể để cho bọn họ đi đây?”
Đậu Đậu vô cùng đồng tình nhìn Trương Khải Bình, “Thuận theo tự nhiên.”
“Thuận theo tự nhiên?”
“Đúng vậy. Bọn họ muốn mượn nguyên dương của anh để tu bổ hồn phách, đợi đến khi có thể đầu thai tất nhiên sẽ tự rời đi.”
“Có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
“Bọn họ không thể đi tìm người khác được sao? Tôi thành thật bảo thủ như thế, tại sao lại là tôi vậy?”
Khóe miệng Đậu Đậu co rút, “Cũng là bởi vì anh quá thành thật bảo thủ không đi ra ngoài tình một đêm cho nên mới bị bọn họ chọn trúng đó. Anh ngẫm lại xem, những người thường xuyên đi ra ngoài tình một đêm, có thể có nhiều nguyên dương cho cô ấy tu bổ hồn phách như vậy hay sao?”
Trương Khải Bình, “...”
Từ lúc nào mà thành thật bảo thủ không đi ra ngoài tình một đêm cũng biến thành sai rồi hả? Sớm biết ma nữ đều thích xử nam, tốt nghiệp xong phát là anh phải nhanh chóng tìm một người vợ để kết hôn ngay mới phải!
Xử nam thì có gì sai sao? Xử nam thì trêu ai ghẹo ai hả? Xử nam cũng không đi hủy diệt thế giới!
Một vạn con Grass Mud Horse đang lao nhanh ở trong tâm hồn nhỏ bé của Trương Khải Bình. Im lặng cực kỳ lâu, anh ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn bốn con ma nữ, “Nơi này của chúng tôi có một khu đèn đỏ, cô đi vào trong đó được không? Nếu một không được thì gọi hai, nếu hai người mà không được thì gọi một tá!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Khu đèn đỏ á? Cảnh sát Trương, anh thật sự là một thanh niên có ý tưởng có giác ngộ xuất sắc đó! Anh không biết ở Cửu Châu không được phép kinh doanh khu đèn đỏ sao?”
Trương Khải Bình, “...”
“Công việc tu bổ hồn phách này một khi đã bắt đầu thì không thể đổi người lại nữa, cho nên tôi mới nói với anh là thuận theo tự nhiên.”
Trương Khải Bình, “Cô… cô không thể siêu độ cho cô ấy sao?”
“Tôi nói nhiều như vậy, anh nghe không hiểu một câu nào à?”
Đậu Đậu bất đắc dĩ, chỉ có thể tách từng câu ra giải thích lại cho anh ta thêm lần nữa.
“Bốn cô vợ ma này của anh vốn là một con ma thôi, nếu muốn đầu thai phải hợp thể, nếu muốn hợp thể thì phải ngủ với anh. Cho nên anh không để cho cô ấy ngủ thì cô ấy không thể hợp thể, mà không thể hợp thể thì không thể đầu thai, cho dù tôi có bản lĩnh bằng trời cũng không thể siêu độ được linh hồn bị phân chia ra đâu!”
Trương Khải Bình vô ý thức há mồm kinh ngạc, đã hoàn toàn bị Đậu Đậu quấy nhiễu đến choáng váng, “Ý là gì?”
“Chỉ có ngủ với anh thì bốn con ma này mới hợp thành một con ma, lúc đó tôi mới có thể đưa bọn họ đi đầu thai.”
“Vậy… nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Bọn họ vẫn sẽ đi theo anh.” Đậu Đậu suy nghĩ một chút, lại bổ sung, “Anh không đồng ý à? Anh không đồng ý thì có ích không?”
Trương Khải Bình thành thực lắc đầu, “Không.”
Anh ta cũng không biết mình đã bao nhiêu lần nói không đồng ý, nhưng bọn họ căn bản không có nghe vào được không!
Xuống giường thì kêu chồng ơi chồng à, một người so với một người còn ngoan hơn, nhưng vừa lên đến giường thì không phải do anh làm chủ nữa.
Đậu Đậu nhún vai, “Cho nên thuận theo tự nhiên đi. Hơn nữa, người ta lớn lên rất đẹp mà, dù sao nhìn anh cũng không thiệt có được không hả?”
Ma nữ ngượng ngùng mỉm cười, “Là tôi cưỡng ép. Nhưng mà loại chuyện này, tôi cũng không thể khống chế được.” Sau đó lại điềm đạm đáng yêu nhìn Trương Khải Bình, “Chồng à, chờ hồn phách được chữa xong, em cũng sẽ không quấn quít lấy anh nữa.”
Trương Khải Bình, “...”
Sau đó nhìn về phía Đậu Đậu, “Nếu như vậy, tôi không quấy rầy cô nữa.”
Vẻ mặt của Trương Khải Bình rất bi tráng, như đi chịu chết vậy.
Đậu Đậu lóe lên linh quang, “Đúng rồi, trong lúc anh giúp cô ấy thì cô ấy có thể giúp anh tra án mà.”
“Cô có thể sỉ nhục nhân cách của tôi, nhưng cô không thể sỉ nhục tác phong của tôi. Thật ra tôi rất bảo thủ đó!”
Quá gấp chứng minh cho mình nên Trương Khải Bình bỏ quên lỗ thủng sáng choang trong lời nói của Đậu Đậu: Người hiện đại như mấy người. Ngay sau đó anh ta buồn bực gỡ đôi tay mềm mại đang quấn trên cánh tay mình ra, “Cô đừng ở đây nói những thứ vô dụng kia nữa, làm sao mới có thể để cho bọn họ đi đây?”
Đậu Đậu vô cùng đồng tình nhìn Trương Khải Bình, “Thuận theo tự nhiên.”
“Thuận theo tự nhiên?”
“Đúng vậy. Bọn họ muốn mượn nguyên dương của anh để tu bổ hồn phách, đợi đến khi có thể đầu thai tất nhiên sẽ tự rời đi.”
“Có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
“Bọn họ không thể đi tìm người khác được sao? Tôi thành thật bảo thủ như thế, tại sao lại là tôi vậy?”
Khóe miệng Đậu Đậu co rút, “Cũng là bởi vì anh quá thành thật bảo thủ không đi ra ngoài tình một đêm cho nên mới bị bọn họ chọn trúng đó. Anh ngẫm lại xem, những người thường xuyên đi ra ngoài tình một đêm, có thể có nhiều nguyên dương cho cô ấy tu bổ hồn phách như vậy hay sao?”
Trương Khải Bình, “...”
Từ lúc nào mà thành thật bảo thủ không đi ra ngoài tình một đêm cũng biến thành sai rồi hả? Sớm biết ma nữ đều thích xử nam, tốt nghiệp xong phát là anh phải nhanh chóng tìm một người vợ để kết hôn ngay mới phải!
Xử nam thì có gì sai sao? Xử nam thì trêu ai ghẹo ai hả? Xử nam cũng không đi hủy diệt thế giới!
Một vạn con Grass Mud Horse đang lao nhanh ở trong tâm hồn nhỏ bé của Trương Khải Bình. Im lặng cực kỳ lâu, anh ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn bốn con ma nữ, “Nơi này của chúng tôi có một khu đèn đỏ, cô đi vào trong đó được không? Nếu một không được thì gọi hai, nếu hai người mà không được thì gọi một tá!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Khu đèn đỏ á? Cảnh sát Trương, anh thật sự là một thanh niên có ý tưởng có giác ngộ xuất sắc đó! Anh không biết ở Cửu Châu không được phép kinh doanh khu đèn đỏ sao?”
Trương Khải Bình, “...”
“Công việc tu bổ hồn phách này một khi đã bắt đầu thì không thể đổi người lại nữa, cho nên tôi mới nói với anh là thuận theo tự nhiên.”
Trương Khải Bình, “Cô… cô không thể siêu độ cho cô ấy sao?”
“Tôi nói nhiều như vậy, anh nghe không hiểu một câu nào à?”
Đậu Đậu bất đắc dĩ, chỉ có thể tách từng câu ra giải thích lại cho anh ta thêm lần nữa.
“Bốn cô vợ ma này của anh vốn là một con ma thôi, nếu muốn đầu thai phải hợp thể, nếu muốn hợp thể thì phải ngủ với anh. Cho nên anh không để cho cô ấy ngủ thì cô ấy không thể hợp thể, mà không thể hợp thể thì không thể đầu thai, cho dù tôi có bản lĩnh bằng trời cũng không thể siêu độ được linh hồn bị phân chia ra đâu!”
Trương Khải Bình vô ý thức há mồm kinh ngạc, đã hoàn toàn bị Đậu Đậu quấy nhiễu đến choáng váng, “Ý là gì?”
“Chỉ có ngủ với anh thì bốn con ma này mới hợp thành một con ma, lúc đó tôi mới có thể đưa bọn họ đi đầu thai.”
“Vậy… nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Bọn họ vẫn sẽ đi theo anh.” Đậu Đậu suy nghĩ một chút, lại bổ sung, “Anh không đồng ý à? Anh không đồng ý thì có ích không?”
Trương Khải Bình thành thực lắc đầu, “Không.”
Anh ta cũng không biết mình đã bao nhiêu lần nói không đồng ý, nhưng bọn họ căn bản không có nghe vào được không!
Xuống giường thì kêu chồng ơi chồng à, một người so với một người còn ngoan hơn, nhưng vừa lên đến giường thì không phải do anh làm chủ nữa.
Đậu Đậu nhún vai, “Cho nên thuận theo tự nhiên đi. Hơn nữa, người ta lớn lên rất đẹp mà, dù sao nhìn anh cũng không thiệt có được không hả?”
Ma nữ ngượng ngùng mỉm cười, “Là tôi cưỡng ép. Nhưng mà loại chuyện này, tôi cũng không thể khống chế được.” Sau đó lại điềm đạm đáng yêu nhìn Trương Khải Bình, “Chồng à, chờ hồn phách được chữa xong, em cũng sẽ không quấn quít lấy anh nữa.”
Trương Khải Bình, “...”
Sau đó nhìn về phía Đậu Đậu, “Nếu như vậy, tôi không quấy rầy cô nữa.”
Vẻ mặt của Trương Khải Bình rất bi tráng, như đi chịu chết vậy.
Đậu Đậu lóe lên linh quang, “Đúng rồi, trong lúc anh giúp cô ấy thì cô ấy có thể giúp anh tra án mà.”
/1918
|