Sau đó cô quay đầu thấy Yêu Nghiệt vẫn không nhúc nhích, dáng vẻ như cười như không, nhíu mày thô lỗ kéo quần áo của hắn lại rồi cài cúc ào vào. Sau khi làm xong còn bị Yêu Nghiệt trêu chọc, “Cảm ơn bà xã!”
Đậu Đậu, “Câm miệng!”
Ánh mắt Sở Minh Hiên tối sầm lại, bọn họ đã phát triển đến nước này rồi sao? Đêm hôm đó, thật sự là người đàn ông kia giúp Kim Đậu Đậu sao? Vì sao? Vì sao cô muốn ở cùng người đàn ông đó? Cậu có chỗ nào không tốt? Cũng vì lúc trước cậu từng hiểu lầm cô, ghét bỏ cô sao? Nhưng cậu ta cũng đã sửa sai rồi mà.
Nhìn thấy dáng vẻ của cha trứng nhà mình rốt cục không còn là quần áo xốc xếch nữa, Đậu Đậu thở phào, cũng không buồn bực nữa. Nhưng mà cho dù cô dễ chịu, cũng quyết định sẽ không để cho Sở Minh Hiên dễ chịu. Cái thằng nhóc lông ngắn miệng còn hôi sữa này, đã tự đại lại còn tự kỷ, ban đầu ghét bỏ cô xấu hiểu lầm cô muốn gả vào nhà giàu có còn chưa tính, về sau cô còn cứu cậu ta nữa, tại sao cậu ta không thể yên ổn làm một quần chúng ăn dưa chứ?
Không phải là cô đang kéo giá trị cừu hận lên, mà thật sự cậu ta không làm cho người khác thích chút nào!
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu ngồi xuống ở bên cạnh Yêu Nghiệt.
“Anh và Lạc Thi Nhã ầm ĩ thế nào cũng được, làm phiền các người đừng để cho tôi chịu tiếng xấu thay cho người khác được không? Tôi lặp lại lần nữa, anh ấy có là người hay là yêu quái thì đây cũng là chuyện của tôi, không có nửa xu quan hệ nào với anh cả. Anh không có tư cách khoa tay múa chân với người đàn ông của tôi ở trong nhà tôi!”
Sở Minh Hiên không dám tin, lui về sau một bước, miễn cưỡng đứng vững lại, “Người đàn ông của cô?”
“Đúng, không phải anh muốn biết ngày đó có phải là anh ấy đã cứu tôi hay không sao? Bây giờ tôi có thể trả lời rõ ràng với anh, phải.”
Cho đến hôm nay, cô đã ý thức được lời của Lạc Thi Nhã là sự thật, cho nên trước khi Sở Minh Hiên thổ lộ, cô phải ngăn chặn cái miệng của cậu ta lại. Cô không muốn nghe những lời mà cậu ta muốn nói chút nào. Vốn dĩ lần đầu tiên cô thấy Sở Minh Hiên, vẫn có rất nhiều thiện cảm với cậu nhóc cao lãnh không được tự nhiên này. Nhưng cậu ta chán ghét cô hiểu lầm cô, cô cũng không phải thánh mẫu cũng không phải chịu ngược cuồng, làm sao có thể tiếp tục lấy mặt nóng áp vào mông lạnh được? Có thể không ghi hận là đã rất nể tình lắm rồi đó có được không!
Mấy người nói xem cô đại nhân đại lượng không chấp nhặt với thằng nhóc xấu xa là cậu ta như vậy, sau này mọi người nên là anh họ thì là anh họ, nên là em họ thì là em họ, nước sông không phạm nước giếng là ok rồi! Cũng không biết cái dây thần kinh nào của cậu ta bị chập, tại sao đột nhiên lại nhìn cô thuận mắt chứ?
Cho nên cô muốn nhanh chóng đuổi cái thằng nhóc xấu xa không làm cho người ta thích kia đi, vì thế mới dứt khoát trực tiếp ám chỉ việc cô đã sớm lăn lên giường với Yêu Nghiệt không biết bao nhiêu lần rồi. Để tránh cho Sở Minh Hiên lại tự mình đa tình mà tiếp tục dây dưa.
Quả nhiên lời này của cô vẫn rất có lực sát thương, Sở Minh Hiên vừa nghe, lập tức giật cả mình. Rất lâu sau đó, cậu ta chua chát mở miệng, “Nhưng anh ta là yêu quái, người và yêu không thể có kết quả gì đâu.”
“Sau đó thì sao?”
“Anh thích em, anh thích hợp với em hơn so với anh ta.”
Lời này của Sở Minh Hiên vừa ra khỏi miệng, Đậu Đậu lại không nhịn được cười, “Sở Minh Hiên, anh đừng nói đùa. Nếu loại hình này thích hợp với tôi thì tôi cũng không đến mức độc thân nhiều năm như vậy.”
Vẻ mặt Sở Minh Hiên tràn đầy mờ mịt, “Có ý gì?”
Tên ngốc nghe lâu như vậy, cuối cùng cũng hiểu. Thì ra là Minh Hiên thích sư thúc!
Chậc chậc chậc, phong thủy luân chuyển mà ~
Vì vậy cậu ta cũng không nhịn được nữa, vỗ vỗ lên vai Sở Minh Hiên mở miệng, “Người anh em, không phải cậu ghét nhất là sư thúc của tớ sao? Trái tim thay đổi từ lúc nào vậy? Còn nữa, không phải tớ đã sớm nói cho cậu biết cô ấy không thể nào đi coi trọng cậu được hay sao, cho dù coi trọng cậu thì đó cũng là phúc của tổ tiên, nhưng cậu lại không tin. À, trước đây hỏi mượn khối ngọc bội của cậu thì cậu không đồng ý, bây giờ nói hối hận, cái này không phải là muộn rồi sao!”
Đậu Đậu, “Câm miệng!”
Ánh mắt Sở Minh Hiên tối sầm lại, bọn họ đã phát triển đến nước này rồi sao? Đêm hôm đó, thật sự là người đàn ông kia giúp Kim Đậu Đậu sao? Vì sao? Vì sao cô muốn ở cùng người đàn ông đó? Cậu có chỗ nào không tốt? Cũng vì lúc trước cậu từng hiểu lầm cô, ghét bỏ cô sao? Nhưng cậu ta cũng đã sửa sai rồi mà.
Nhìn thấy dáng vẻ của cha trứng nhà mình rốt cục không còn là quần áo xốc xếch nữa, Đậu Đậu thở phào, cũng không buồn bực nữa. Nhưng mà cho dù cô dễ chịu, cũng quyết định sẽ không để cho Sở Minh Hiên dễ chịu. Cái thằng nhóc lông ngắn miệng còn hôi sữa này, đã tự đại lại còn tự kỷ, ban đầu ghét bỏ cô xấu hiểu lầm cô muốn gả vào nhà giàu có còn chưa tính, về sau cô còn cứu cậu ta nữa, tại sao cậu ta không thể yên ổn làm một quần chúng ăn dưa chứ?
Không phải là cô đang kéo giá trị cừu hận lên, mà thật sự cậu ta không làm cho người khác thích chút nào!
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu ngồi xuống ở bên cạnh Yêu Nghiệt.
“Anh và Lạc Thi Nhã ầm ĩ thế nào cũng được, làm phiền các người đừng để cho tôi chịu tiếng xấu thay cho người khác được không? Tôi lặp lại lần nữa, anh ấy có là người hay là yêu quái thì đây cũng là chuyện của tôi, không có nửa xu quan hệ nào với anh cả. Anh không có tư cách khoa tay múa chân với người đàn ông của tôi ở trong nhà tôi!”
Sở Minh Hiên không dám tin, lui về sau một bước, miễn cưỡng đứng vững lại, “Người đàn ông của cô?”
“Đúng, không phải anh muốn biết ngày đó có phải là anh ấy đã cứu tôi hay không sao? Bây giờ tôi có thể trả lời rõ ràng với anh, phải.”
Cho đến hôm nay, cô đã ý thức được lời của Lạc Thi Nhã là sự thật, cho nên trước khi Sở Minh Hiên thổ lộ, cô phải ngăn chặn cái miệng của cậu ta lại. Cô không muốn nghe những lời mà cậu ta muốn nói chút nào. Vốn dĩ lần đầu tiên cô thấy Sở Minh Hiên, vẫn có rất nhiều thiện cảm với cậu nhóc cao lãnh không được tự nhiên này. Nhưng cậu ta chán ghét cô hiểu lầm cô, cô cũng không phải thánh mẫu cũng không phải chịu ngược cuồng, làm sao có thể tiếp tục lấy mặt nóng áp vào mông lạnh được? Có thể không ghi hận là đã rất nể tình lắm rồi đó có được không!
Mấy người nói xem cô đại nhân đại lượng không chấp nhặt với thằng nhóc xấu xa là cậu ta như vậy, sau này mọi người nên là anh họ thì là anh họ, nên là em họ thì là em họ, nước sông không phạm nước giếng là ok rồi! Cũng không biết cái dây thần kinh nào của cậu ta bị chập, tại sao đột nhiên lại nhìn cô thuận mắt chứ?
Cho nên cô muốn nhanh chóng đuổi cái thằng nhóc xấu xa không làm cho người ta thích kia đi, vì thế mới dứt khoát trực tiếp ám chỉ việc cô đã sớm lăn lên giường với Yêu Nghiệt không biết bao nhiêu lần rồi. Để tránh cho Sở Minh Hiên lại tự mình đa tình mà tiếp tục dây dưa.
Quả nhiên lời này của cô vẫn rất có lực sát thương, Sở Minh Hiên vừa nghe, lập tức giật cả mình. Rất lâu sau đó, cậu ta chua chát mở miệng, “Nhưng anh ta là yêu quái, người và yêu không thể có kết quả gì đâu.”
“Sau đó thì sao?”
“Anh thích em, anh thích hợp với em hơn so với anh ta.”
Lời này của Sở Minh Hiên vừa ra khỏi miệng, Đậu Đậu lại không nhịn được cười, “Sở Minh Hiên, anh đừng nói đùa. Nếu loại hình này thích hợp với tôi thì tôi cũng không đến mức độc thân nhiều năm như vậy.”
Vẻ mặt Sở Minh Hiên tràn đầy mờ mịt, “Có ý gì?”
Tên ngốc nghe lâu như vậy, cuối cùng cũng hiểu. Thì ra là Minh Hiên thích sư thúc!
Chậc chậc chậc, phong thủy luân chuyển mà ~
Vì vậy cậu ta cũng không nhịn được nữa, vỗ vỗ lên vai Sở Minh Hiên mở miệng, “Người anh em, không phải cậu ghét nhất là sư thúc của tớ sao? Trái tim thay đổi từ lúc nào vậy? Còn nữa, không phải tớ đã sớm nói cho cậu biết cô ấy không thể nào đi coi trọng cậu được hay sao, cho dù coi trọng cậu thì đó cũng là phúc của tổ tiên, nhưng cậu lại không tin. À, trước đây hỏi mượn khối ngọc bội của cậu thì cậu không đồng ý, bây giờ nói hối hận, cái này không phải là muộn rồi sao!”
/1918
|