Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 346: Cô không xứng nhận được tình yêu của bất kỳ người nào (2)
/1918
|
Cơ Yêu Nguyệt không thể nhịn được nữa tát cho Sở Liên Thành một bạt tai, móng tay thật dài rạch ra một vết máu. Ả ta kinh ngạc nhìn vết máu trên móng tay của mình, hình như cũng không nghĩ tới sẽ thành như vậy. Nhưng ả rất nhanh ổn định lại tinh thần, nói, “Tại sao ngươi lại phải nói như vậy? Ngươi yêu ta mà! Tại sao ngươi có thể làm tổn thương ta chứ?”
Sở Liên Thành không để ý cười, “Trước đây là tôi mắt chó đui mù.”
“Sở Liên Thành! Ta nói rồi, ta sẽ tu sửa lại chân thân diệt trừ Hỏa Quỷ, ta là vì bất đắc dĩ!”
Vì sao không thể tiếp tục đối tốt với ả, ả chỉ vì bất đắc dĩ. Giống như cái con tiện nhân kia, rõ ràng bây giờ vẫn chưa yêu Cửu điện hạ, không phải cũng vì giải xuân dược trên người mà ngủ với chàng sao? Con tiện nhân đó có thể, vì sao ả lại không thể chứ?
Cơ Yêu Nguyệt gần như gào thét hỏi ra nghi hoặc trong lòng, Sở Liên Thành cười trào phúng, “Cô ấy không yêu Cửu điện hạ nhưng cũng không yêu những người khác. Còn cô rõ ràng đã có người trong lòng rồi mà vẫn có thể vì tư lợi của bản thân bán đứng chính mình. Cô có thể giống như cô ấy sao? Còn nữa, cô ấy thật sự không yêu Cửu điện hạ ư? Nếu như không yêu, chỉ sợ sớm đã dựa theo ý của cô mà lăn lộn với Minh Hiên rồi, cần gì phải giãy giụa chờ Cửu điện hạ đến cứu?”
“Ngươi nói bậy!”
“Tôi có nói bậy hay không thì cô là người rõ ràng nhất. Đó chính là Phật nhìn chúng sinh đều là Phật, ma nhìn chúng sinh đều là ma. Trên thực tế, người xấu xí ác độc vẫn luôn là bản thân cô.”
Từ đầu đến cuối Sở Liên Thành chỉ bình tĩnh trần thuật, cuối cùng không muốn nhìn Cơ Yêu Nguyệt nữa mà xoay người đi ra ngoài tầng hầm.
“Liên Thành, ngươi không muốn yêu ta sao?”
Cơ Yêu Nguyệt hô to với bóng lưng của anh ta, Sở Liên Thành dừng lại, khẽ lộ ra một nụ cười khổ. Vì ả, anh ta đã nhập ma vài lần, làm rất nhiều chuyện xấu. Kết quả, anh ta còn tồn tại một chút tình cảm nào không? Trước đây đồng ý vì ả ta làm một vài chuyện khác người, tất cả là vì tin tưởng ả ta chỉ tạm thời bị cừu hận che mắt, ả ta ngoại trừ đối phó với Kim Đậu Đậu thì cũng không làm tổn thương những người khác. Nhưng bây giờ, một người ngay cả bản thân mình cũng có thể bán đứng thì còn có chuyện gì mà không làm được? Anh ta không có cách nào thuyết phục mình đi yêu một nữ ma đầu tam quan bị hủy hết này được. Ả ta không xứng!
Cơ Yêu Nguyệt chỉ thấy Sở Liên Thành dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục nhấc chân, vô cùng kiên định nói một câu không muốn.
Con ngươi Cơ Yêu Nguyệt chuyển động, cuối cùng hiện lên một ánh sáng lạnh, “Đây đều là ngươi ép ta!”
Ả ta hóa tay thành móng, linh lực nhanh chóng ngưng tụ. Sở Liên Thành cảm nhận được nguy hiểm, cũng không quay đầu lại, “Nếu cô giết tôi thì trên đời này ngay cả người từng yêu cô cũng không còn nữa.”
“Sở Liên Thành!”
Nếu như không phải chính tai nghe được, có lẽ Cơ Yêu Nguyệt vĩnh viễn cũng sẽ không tin, người luôn đi theo ở sau lưng ả, mọi chuyện đều lấy ả làm đầu lại sẽ nói ra những lời tổn thương như vậy! Đều do Hỏa Quỷ lắm mồm. Chờ đến lúc ả ta khỏi rồi, nhất định sẽ giết gã cho hả giận!
Bây giờ ả phải làm cho Sở Liên Thành tiếp tục yêu ả. Vì vậy lưỡi dao gió từ tay Cơ Yêu Nguyệt bay qua, Sở Liên Thành lập tức ngã xuống đất. Ả lấy ra một cái bình lưu ly màu xanh nhạt từ trong đống chai lọ, đi đến đút cho anh ta uống...
Có lẽ trong lòng Cơ Yêu Nguyệt cũng rất rõ ràng, những thứ Sở Liên Thành nói đều là sự thật. Cho nên ả mới có thể tức giận như vậy, mới cho anh ta uống Vong Ưu*.
(*) Vong Ưu: Là thuốc làm người ta quên đi ưu sầu.
Ả cần một người thật lòng yêu ả, giống như chỉ có như vậy mới có thể chứng minh ả đáng giá được yêu, mới có thể tiếp tục lừa gạt mình, ả và Cửu điện hạ là trời sinh một đôi, đã định trước là nên ở cùng một chỗ. Cứ như vậy, Cơ Yêu Nguyệt tiếp tục lừa dối bản thân, tiếp tục bố trí ván cờ lớn hơn.
Mà Sở Liên Thành cũng như ả mong muốn, đã quên đi tất cả những gì Hỏa Quỷ đã nói.
Nếu như Đậu Đậu biết sự từ chối của cô không những không có tác dụng, ngược lại còn chôn xuống một quả bom hẹn giờ thì không biết có thể lập tức xách đao đến chém Sở Minh Hiên hay không...
Sở Liên Thành không để ý cười, “Trước đây là tôi mắt chó đui mù.”
“Sở Liên Thành! Ta nói rồi, ta sẽ tu sửa lại chân thân diệt trừ Hỏa Quỷ, ta là vì bất đắc dĩ!”
Vì sao không thể tiếp tục đối tốt với ả, ả chỉ vì bất đắc dĩ. Giống như cái con tiện nhân kia, rõ ràng bây giờ vẫn chưa yêu Cửu điện hạ, không phải cũng vì giải xuân dược trên người mà ngủ với chàng sao? Con tiện nhân đó có thể, vì sao ả lại không thể chứ?
Cơ Yêu Nguyệt gần như gào thét hỏi ra nghi hoặc trong lòng, Sở Liên Thành cười trào phúng, “Cô ấy không yêu Cửu điện hạ nhưng cũng không yêu những người khác. Còn cô rõ ràng đã có người trong lòng rồi mà vẫn có thể vì tư lợi của bản thân bán đứng chính mình. Cô có thể giống như cô ấy sao? Còn nữa, cô ấy thật sự không yêu Cửu điện hạ ư? Nếu như không yêu, chỉ sợ sớm đã dựa theo ý của cô mà lăn lộn với Minh Hiên rồi, cần gì phải giãy giụa chờ Cửu điện hạ đến cứu?”
“Ngươi nói bậy!”
“Tôi có nói bậy hay không thì cô là người rõ ràng nhất. Đó chính là Phật nhìn chúng sinh đều là Phật, ma nhìn chúng sinh đều là ma. Trên thực tế, người xấu xí ác độc vẫn luôn là bản thân cô.”
Từ đầu đến cuối Sở Liên Thành chỉ bình tĩnh trần thuật, cuối cùng không muốn nhìn Cơ Yêu Nguyệt nữa mà xoay người đi ra ngoài tầng hầm.
“Liên Thành, ngươi không muốn yêu ta sao?”
Cơ Yêu Nguyệt hô to với bóng lưng của anh ta, Sở Liên Thành dừng lại, khẽ lộ ra một nụ cười khổ. Vì ả, anh ta đã nhập ma vài lần, làm rất nhiều chuyện xấu. Kết quả, anh ta còn tồn tại một chút tình cảm nào không? Trước đây đồng ý vì ả ta làm một vài chuyện khác người, tất cả là vì tin tưởng ả ta chỉ tạm thời bị cừu hận che mắt, ả ta ngoại trừ đối phó với Kim Đậu Đậu thì cũng không làm tổn thương những người khác. Nhưng bây giờ, một người ngay cả bản thân mình cũng có thể bán đứng thì còn có chuyện gì mà không làm được? Anh ta không có cách nào thuyết phục mình đi yêu một nữ ma đầu tam quan bị hủy hết này được. Ả ta không xứng!
Cơ Yêu Nguyệt chỉ thấy Sở Liên Thành dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục nhấc chân, vô cùng kiên định nói một câu không muốn.
Con ngươi Cơ Yêu Nguyệt chuyển động, cuối cùng hiện lên một ánh sáng lạnh, “Đây đều là ngươi ép ta!”
Ả ta hóa tay thành móng, linh lực nhanh chóng ngưng tụ. Sở Liên Thành cảm nhận được nguy hiểm, cũng không quay đầu lại, “Nếu cô giết tôi thì trên đời này ngay cả người từng yêu cô cũng không còn nữa.”
“Sở Liên Thành!”
Nếu như không phải chính tai nghe được, có lẽ Cơ Yêu Nguyệt vĩnh viễn cũng sẽ không tin, người luôn đi theo ở sau lưng ả, mọi chuyện đều lấy ả làm đầu lại sẽ nói ra những lời tổn thương như vậy! Đều do Hỏa Quỷ lắm mồm. Chờ đến lúc ả ta khỏi rồi, nhất định sẽ giết gã cho hả giận!
Bây giờ ả phải làm cho Sở Liên Thành tiếp tục yêu ả. Vì vậy lưỡi dao gió từ tay Cơ Yêu Nguyệt bay qua, Sở Liên Thành lập tức ngã xuống đất. Ả lấy ra một cái bình lưu ly màu xanh nhạt từ trong đống chai lọ, đi đến đút cho anh ta uống...
Có lẽ trong lòng Cơ Yêu Nguyệt cũng rất rõ ràng, những thứ Sở Liên Thành nói đều là sự thật. Cho nên ả mới có thể tức giận như vậy, mới cho anh ta uống Vong Ưu*.
(*) Vong Ưu: Là thuốc làm người ta quên đi ưu sầu.
Ả cần một người thật lòng yêu ả, giống như chỉ có như vậy mới có thể chứng minh ả đáng giá được yêu, mới có thể tiếp tục lừa gạt mình, ả và Cửu điện hạ là trời sinh một đôi, đã định trước là nên ở cùng một chỗ. Cứ như vậy, Cơ Yêu Nguyệt tiếp tục lừa dối bản thân, tiếp tục bố trí ván cờ lớn hơn.
Mà Sở Liên Thành cũng như ả mong muốn, đã quên đi tất cả những gì Hỏa Quỷ đã nói.
Nếu như Đậu Đậu biết sự từ chối của cô không những không có tác dụng, ngược lại còn chôn xuống một quả bom hẹn giờ thì không biết có thể lập tức xách đao đến chém Sở Minh Hiên hay không...
/1918
|