Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 357: Sư thúc công, vợ của người muốn trèo tường! (1)
/1918
|
Linh hồn chính nghĩa của tên ngốc hừng hực thiêu đốt, “Sư thúc công! Vợ của người muốn trèo tường, người mau ra đây trông này!”
Vẻ mặt Đậu Đậu mờ mịt, “Cậu đang nói cái gì đó? Rốt cuộc cậu có phải là sư điệt của tôi hay không hả?”
Tên ngốc lí nhí nói một câu phải, rồi lập tức cúi đầu làm bộ vô tội như thể vừa nãy mình chưa làm gì. Cái này không thể trách cậu, cậu cũng vì hòa bình của sáu giới thôi!
Sau đó Yêu Nghiệt lập tức ôm hai trứng nhà mình đi ra. Lần này thật sự là ôm. Hai nhóc trứng đã lớn hơn không ít, Biển Biển lớn hơn hai vòng so với trứng gà, Viên Viên cũng cấp tốc đuổi theo liều mạng bảo vệ địa vị chị lớn của mình. Vì mấy ngày nay cô bé vẫn ngâm nước trái cây, ngâm sữa tươi, ngâm canh xương nên nhanh chóng lớn hơn vài vòng, bây giờ cũng lớn bằng quả táo rồi.
Đậu Đậu thấy Yêu Nghiệt ôm chúng nó đi ra, ý nghĩ đầu tiên lại là nếu còn tiếp tục lớn nữa thì cái bồn rửa mặt trong nhà sẽ không đủ để cho trứng tròn nhảy. Ý nghĩ thứ hai là: Trứng dẹt lớn chậm như vậy, có phải cũng nên cho nó ngâm canh thịt không nhỉ?
“Ai muốn trèo tường?”
Yêu Nghiệt nhướn mày, dáng vẻ có chút u ám, Đậu Đậu xấu hổ sờ mũi, “Không có nha ~ anh nghe lầm rồi.”
Cô cũng không quen hắn, làm sao có thể gọi là trèo tường chứ?
Hơn nữa, lần trước hắn biến ra dáng vẻ Barbie kim cang, không biết đã tạo thành bao nhiêu bóng ma cho cô đâu! Cho dù muốn trèo tường, thì cô cũng kiên quyết không trèo lên tường của nhà Lạc Lê.
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu cười gượng hai tiếng rồi vội vàng nói sang chuyện khác, “Ha ha ha, lúc nãy Tinh Trạch nói Vô Ưu và Vô Ngân đi đến Cục bắt yêu, sợ Lạc Lê đến cửa làm khó dễ. Nhưng mà tôi thấy Lạc Lê không phải là người nhiều chuyện như vậy. Còn nữa… có phải cũng nên cho Biển Biển ngâm canh thịt hay không?”
Giọng nói hời hợt sơ lược của Đậu Đậu cũng không xua tan được sự canh giác của Yêu Nghiệt, lúc cô cương quyết nói sang chuyện của Biển Biển hình như cũng không có nhiều tác dụng cho lắm. Yêu Nghiệt nghe xong, thâm sâu nhìn cô, “Hắn ta có nhiều chuyện hay không, làm sao em biết được hả?”
Đậu Đậu còn chưa lên tiếng, tiểu sư điệt nhà mình đã phản bội trước, “Đúng đúng!”
“Hắn ta có thể đến cửa gây khó dễ hay không, làm sao em biết được hả?”
“Đúng đúng!”
“Còn nữa, Biển Biển không nên ngâm canh thịt, nó không thích.”
“Đúng đúng… Hả? Cái này coi như xong rồi hả?”
“Đúng, xong rồi. Có thể trở về sao chép sách cổ thời Lý Tống rồi.”
Rõ ràng tên ngốc còn chưa làm đủ quần chúng ăn dưa, vẻ không thoải mái trên mặt trần trụi viết tám chữ lớn ___Chậc chậc chậc, sư thúc công thật yếu!
Đậu Đậu vô cùng khổ cực nghẹn cười.
Không ngờ Yêu Nghiệt chân trước đuổi tên ngốc đi, chân sau đã cắn lỗ tai của cô, buồn bã nói, “Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, anh đã cho vợ mặt mũi ở trước mặt tiểu sư điệt rồi. Bây giờ có phải vợ nên khai báo chi tiết rồi không?”
Khuôn mặt già nua của Đậu Đậu đỏ lên, “... Không phải vừa nãy mới khai báo sao.”
“Vừa nãy cũng coi như khai báo ý hả?”
Yêu Nghiệt tiện tay nhét hai nhóc trứng vào không gian trong ống tay áo, sau đó ôm lấy cô đang ngồi ở cuối bàn, đi tới trước ghế sô pha điều chỉnh tốt tư thế rồi ngồi xuống.
“Nói đi, em định bồi thường anh như thế nào?”
“Bồi… bồi thường?”
Đậu Đậu chỉ vào cái mũi mình tắt tiếng mất một lúc lâu, “Tại sao lại tôi phải bồi thường cho anh? Tôi chưa làm cái gì cả!”
“Phải không?”
Yêu Nghiệt nhướn mày, ánh mắt lập tức trở nên rất sâu thẳm. Hắn như một con báo Châu Mỹ ưu nhã, chí mạng mà nguy hiểm, hắn nhìn cô chằm chằm, dùng một loại ánh mắt không cho con mồi chạy trốn.
Đậu Đậu vô ý thức nuốt nước miếng, không dám nhìn tới ánh mắt của Yêu Nghiệt. Sau đó bỗng nghe thấy hắn dùng giọng nam khàn trầm thấp mê hoặc nói ở bên tai cô, “Còn có lần sau, biết sẽ là hậu quả gì không?”
Tiếp đó lại lôi tay của cô đặt ở chỗ nào đó đang dâng trào, “Em xem nó một chút thì sẽ biết anh nhịn khổ cực bao nhiêu.”
Mấy lần Đậu Đậu định rút tay lại nhưng không có kết quả, nên vội vàng bày tỏ thái độ, “Tôi xin thề sẽ không trèo tường, không treo tường đâu!”
Vẻ mặt Đậu Đậu mờ mịt, “Cậu đang nói cái gì đó? Rốt cuộc cậu có phải là sư điệt của tôi hay không hả?”
Tên ngốc lí nhí nói một câu phải, rồi lập tức cúi đầu làm bộ vô tội như thể vừa nãy mình chưa làm gì. Cái này không thể trách cậu, cậu cũng vì hòa bình của sáu giới thôi!
Sau đó Yêu Nghiệt lập tức ôm hai trứng nhà mình đi ra. Lần này thật sự là ôm. Hai nhóc trứng đã lớn hơn không ít, Biển Biển lớn hơn hai vòng so với trứng gà, Viên Viên cũng cấp tốc đuổi theo liều mạng bảo vệ địa vị chị lớn của mình. Vì mấy ngày nay cô bé vẫn ngâm nước trái cây, ngâm sữa tươi, ngâm canh xương nên nhanh chóng lớn hơn vài vòng, bây giờ cũng lớn bằng quả táo rồi.
Đậu Đậu thấy Yêu Nghiệt ôm chúng nó đi ra, ý nghĩ đầu tiên lại là nếu còn tiếp tục lớn nữa thì cái bồn rửa mặt trong nhà sẽ không đủ để cho trứng tròn nhảy. Ý nghĩ thứ hai là: Trứng dẹt lớn chậm như vậy, có phải cũng nên cho nó ngâm canh thịt không nhỉ?
“Ai muốn trèo tường?”
Yêu Nghiệt nhướn mày, dáng vẻ có chút u ám, Đậu Đậu xấu hổ sờ mũi, “Không có nha ~ anh nghe lầm rồi.”
Cô cũng không quen hắn, làm sao có thể gọi là trèo tường chứ?
Hơn nữa, lần trước hắn biến ra dáng vẻ Barbie kim cang, không biết đã tạo thành bao nhiêu bóng ma cho cô đâu! Cho dù muốn trèo tường, thì cô cũng kiên quyết không trèo lên tường của nhà Lạc Lê.
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu cười gượng hai tiếng rồi vội vàng nói sang chuyện khác, “Ha ha ha, lúc nãy Tinh Trạch nói Vô Ưu và Vô Ngân đi đến Cục bắt yêu, sợ Lạc Lê đến cửa làm khó dễ. Nhưng mà tôi thấy Lạc Lê không phải là người nhiều chuyện như vậy. Còn nữa… có phải cũng nên cho Biển Biển ngâm canh thịt hay không?”
Giọng nói hời hợt sơ lược của Đậu Đậu cũng không xua tan được sự canh giác của Yêu Nghiệt, lúc cô cương quyết nói sang chuyện của Biển Biển hình như cũng không có nhiều tác dụng cho lắm. Yêu Nghiệt nghe xong, thâm sâu nhìn cô, “Hắn ta có nhiều chuyện hay không, làm sao em biết được hả?”
Đậu Đậu còn chưa lên tiếng, tiểu sư điệt nhà mình đã phản bội trước, “Đúng đúng!”
“Hắn ta có thể đến cửa gây khó dễ hay không, làm sao em biết được hả?”
“Đúng đúng!”
“Còn nữa, Biển Biển không nên ngâm canh thịt, nó không thích.”
“Đúng đúng… Hả? Cái này coi như xong rồi hả?”
“Đúng, xong rồi. Có thể trở về sao chép sách cổ thời Lý Tống rồi.”
Rõ ràng tên ngốc còn chưa làm đủ quần chúng ăn dưa, vẻ không thoải mái trên mặt trần trụi viết tám chữ lớn ___Chậc chậc chậc, sư thúc công thật yếu!
Đậu Đậu vô cùng khổ cực nghẹn cười.
Không ngờ Yêu Nghiệt chân trước đuổi tên ngốc đi, chân sau đã cắn lỗ tai của cô, buồn bã nói, “Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, anh đã cho vợ mặt mũi ở trước mặt tiểu sư điệt rồi. Bây giờ có phải vợ nên khai báo chi tiết rồi không?”
Khuôn mặt già nua của Đậu Đậu đỏ lên, “... Không phải vừa nãy mới khai báo sao.”
“Vừa nãy cũng coi như khai báo ý hả?”
Yêu Nghiệt tiện tay nhét hai nhóc trứng vào không gian trong ống tay áo, sau đó ôm lấy cô đang ngồi ở cuối bàn, đi tới trước ghế sô pha điều chỉnh tốt tư thế rồi ngồi xuống.
“Nói đi, em định bồi thường anh như thế nào?”
“Bồi… bồi thường?”
Đậu Đậu chỉ vào cái mũi mình tắt tiếng mất một lúc lâu, “Tại sao lại tôi phải bồi thường cho anh? Tôi chưa làm cái gì cả!”
“Phải không?”
Yêu Nghiệt nhướn mày, ánh mắt lập tức trở nên rất sâu thẳm. Hắn như một con báo Châu Mỹ ưu nhã, chí mạng mà nguy hiểm, hắn nhìn cô chằm chằm, dùng một loại ánh mắt không cho con mồi chạy trốn.
Đậu Đậu vô ý thức nuốt nước miếng, không dám nhìn tới ánh mắt của Yêu Nghiệt. Sau đó bỗng nghe thấy hắn dùng giọng nam khàn trầm thấp mê hoặc nói ở bên tai cô, “Còn có lần sau, biết sẽ là hậu quả gì không?”
Tiếp đó lại lôi tay của cô đặt ở chỗ nào đó đang dâng trào, “Em xem nó một chút thì sẽ biết anh nhịn khổ cực bao nhiêu.”
Mấy lần Đậu Đậu định rút tay lại nhưng không có kết quả, nên vội vàng bày tỏ thái độ, “Tôi xin thề sẽ không trèo tường, không treo tường đâu!”
/1918
|