“Khụ, đột nhiên con không muốn mặc bộ sườn xám màu đỏ này, con muốn đổi bộ váy tiên nữ màu trắng kia, có được không hả mẹ?”
Sở Ngọc Bình gật đầu nói có thể, ngay sau đó ý vị thâm trường nhìn Đậu Đậu, “Để ý như thế à? Ai đưa cho vậy?”
Đậu Đậu xấu hổ, “À, là ngài Cửu.”
Sở Ngọc Bình không nói gì nữa, thấy cô đổi bộ váy tiên nữ màu trắng, cũng hiểu được dây chuyền màu đỏ cùng những bông hoa đỏ nhỏ trên làn váy rất hợp, so với đồ trang sức bà chọn đều hợp hơn. Nhưng mà nhắc tới ngài Cửu kia, bà không nhịn được nói Đậu Đậu hai câu.
“Đậu Đậu, con cùng ngài Cửu kia chưa làm chuyện gì đấy chứ?”
Khuôn mặt già nua của Đậu Đậu đỏ lên, “Không có! Tuyệt đối không có!”
“Vậy là tốt rồi,” Sở Ngọc Bình căn dặn, “Bây giờ con còn quá nhỏ, hơn nữa mẹ đã phái người đi điều tra thân phận của cậu ta mà đến bây giờ vẫn chưa có tin tức, con ở cùng một người thần bí không rõ thân phận như vậy, mẹ làm sao mà yên tâm được?”
Đậu Đậu vội vàng gật đầu, “Dạ.”
“Dĩ nhiên, cái này cũng có thể là thế lực của nhà cậu ta quá lớn, lớn đến mức mẹ không có năng lực điều tra. Nhưng mà xét đến cùng, yêu đương lập gia đình, dù sao vẫn phải cẩn thận mới được!”
Đậu Đậu lại vội vàng gật đầu, “Dạ dạ dạ.”
“Con đừng chỉ có dạ không thôi, tên của cậu ta là gì?”
“Cửu Ca.”
“Cửu Ca! Đậu Đậu, không phải mẹ đã nói với con con rồi sao. Cô gái trẻ là phải rụt rè, rụt rè nghe không? Con làm sao có thể gọi cậu ta là anh chứ? Nói tên! Mẹ phải tra xem cậu ta là thần tiên phương nào, không thể để con bị ai bắt cóc mà mẹ cũng không biết được.”
“... Anh ấy tên là Cửu Ca, Cửu của nhất nhị tam tứ, ca trong ca hát dưới trăng.”
Đậu Đậu chưa phát hiện ra ca hát dưới trăng là có ý gì khác, nhưng Yêu Nghiệt vừa nghe thì lại chấn động ____ Yêu Nguyệt, Cửu Ca, ca hát dưới trăng sao?
Hắn cũng không biết tên của hắn còn có tầng ý tứ này!
Trong phòng lại có một trận gió lạnh, thấy Sở Ngọc Bình sợ run cả người lại muốn tìm điều khiển điều hòa, Đậu Đậu cuống quít lấy tay kéo ống tay áo của hắn, “Này! Anh lại làm sao nữa vậy? Không phải tôi đã đổi rồi hay sao?”
Yêu Nghiệt hoàn hồn, thu lại khí thế mà mình vô tình phát ra trên người. Ngay sau đó nói, “Ừ, đẹp. Cái này đi. Thích hợp với em.”
Đậu Đậu, “...”
Có thể có chút tâm được không hả? Nhìn cũng chưa nhìn nữa là! Còn có thích hợp với cô gì gì đó, chả lẽ cô lớn lên như một đóa hoa nhỏ à? Nói thật, lời khen này làm cô không vui chút nào. Nhưng sau khi nghẹn chết mà vẫn có thể hoàn hồn sống lại đã là không tệ rồi, không nên yêu cầu nhiều như vậy. Hoa nhỏ thì hoa nhỏ, dù sao còn hơn là chết nhỉ?
Trong nháy mắt Đậu Đậu an ủi chính mình, sau đó lại thấy dù thế nào thì mình cũng ưa nhìn hết. Bá vương hoa thì có ưu điểm của bá vương hoa, mà hoa nhỏ tất nhiên cũng có chỗ tốt của hoa nhỏ. Mượn chuyện lần trước đi trút giận thay cho Lạc Thi Nhã mà nói, dáng vẻ ngây thơ vô tội lại nhỏ bé hiền lành, ai mà có thể nhìn ra là cô đang hãm hại Lạc Thi Nhã chứ? Ha ha ha, sợ là ngay cả bản thân Lạc Thi Nhã cũng không xác định được nhỉ?
Không giống kiếp trước, còn chưa làm chuyện xấu thì đã bị truyền thành yêu cơ tuyệt sắc hại nước hại dân rồi. Sau đó là vô số lời dạy dỗ ân cần chỉ bảo, nói cho cô biết không nên nản chí không nên ủ rũ, chỉ cần kiên định không từ bỏ, luôn trừ ma diệt quỷ cứu vớt nhân gian tiền đồ tươi sáng, thì tất cả những lời bịa đặt sẽ tự động sụp đổ mà thôi. Ha ha, khi đó cô cũng ngốc như cái tên Diệp Tinh Trạch kia! Bắt nhiều yêu như vậy, siêu độ nhiều ma quỷ như vậy, cô vẫn là hồng nhan họa thủy trong mắt người khác. Khi tin tức cô chết được truyền đi thì người ta còn thổn thức, “Haizz, hồng nhan bạc mệnh, thế gian này… mất đi một tai họa!”
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu cảm khái, “Là hoa trắng nhỏ cũng tốt!”
“Cái gì mà hoa trắng nhỏ hả? Con nói cái váy sao? Hoa trắng nhỏ không tốt, quá trắng.”
Sở Ngọc Bình gật đầu nói có thể, ngay sau đó ý vị thâm trường nhìn Đậu Đậu, “Để ý như thế à? Ai đưa cho vậy?”
Đậu Đậu xấu hổ, “À, là ngài Cửu.”
Sở Ngọc Bình không nói gì nữa, thấy cô đổi bộ váy tiên nữ màu trắng, cũng hiểu được dây chuyền màu đỏ cùng những bông hoa đỏ nhỏ trên làn váy rất hợp, so với đồ trang sức bà chọn đều hợp hơn. Nhưng mà nhắc tới ngài Cửu kia, bà không nhịn được nói Đậu Đậu hai câu.
“Đậu Đậu, con cùng ngài Cửu kia chưa làm chuyện gì đấy chứ?”
Khuôn mặt già nua của Đậu Đậu đỏ lên, “Không có! Tuyệt đối không có!”
“Vậy là tốt rồi,” Sở Ngọc Bình căn dặn, “Bây giờ con còn quá nhỏ, hơn nữa mẹ đã phái người đi điều tra thân phận của cậu ta mà đến bây giờ vẫn chưa có tin tức, con ở cùng một người thần bí không rõ thân phận như vậy, mẹ làm sao mà yên tâm được?”
Đậu Đậu vội vàng gật đầu, “Dạ.”
“Dĩ nhiên, cái này cũng có thể là thế lực của nhà cậu ta quá lớn, lớn đến mức mẹ không có năng lực điều tra. Nhưng mà xét đến cùng, yêu đương lập gia đình, dù sao vẫn phải cẩn thận mới được!”
Đậu Đậu lại vội vàng gật đầu, “Dạ dạ dạ.”
“Con đừng chỉ có dạ không thôi, tên của cậu ta là gì?”
“Cửu Ca.”
“Cửu Ca! Đậu Đậu, không phải mẹ đã nói với con con rồi sao. Cô gái trẻ là phải rụt rè, rụt rè nghe không? Con làm sao có thể gọi cậu ta là anh chứ? Nói tên! Mẹ phải tra xem cậu ta là thần tiên phương nào, không thể để con bị ai bắt cóc mà mẹ cũng không biết được.”
“... Anh ấy tên là Cửu Ca, Cửu của nhất nhị tam tứ, ca trong ca hát dưới trăng.”
Đậu Đậu chưa phát hiện ra ca hát dưới trăng là có ý gì khác, nhưng Yêu Nghiệt vừa nghe thì lại chấn động ____ Yêu Nguyệt, Cửu Ca, ca hát dưới trăng sao?
Hắn cũng không biết tên của hắn còn có tầng ý tứ này!
Trong phòng lại có một trận gió lạnh, thấy Sở Ngọc Bình sợ run cả người lại muốn tìm điều khiển điều hòa, Đậu Đậu cuống quít lấy tay kéo ống tay áo của hắn, “Này! Anh lại làm sao nữa vậy? Không phải tôi đã đổi rồi hay sao?”
Yêu Nghiệt hoàn hồn, thu lại khí thế mà mình vô tình phát ra trên người. Ngay sau đó nói, “Ừ, đẹp. Cái này đi. Thích hợp với em.”
Đậu Đậu, “...”
Có thể có chút tâm được không hả? Nhìn cũng chưa nhìn nữa là! Còn có thích hợp với cô gì gì đó, chả lẽ cô lớn lên như một đóa hoa nhỏ à? Nói thật, lời khen này làm cô không vui chút nào. Nhưng sau khi nghẹn chết mà vẫn có thể hoàn hồn sống lại đã là không tệ rồi, không nên yêu cầu nhiều như vậy. Hoa nhỏ thì hoa nhỏ, dù sao còn hơn là chết nhỉ?
Trong nháy mắt Đậu Đậu an ủi chính mình, sau đó lại thấy dù thế nào thì mình cũng ưa nhìn hết. Bá vương hoa thì có ưu điểm của bá vương hoa, mà hoa nhỏ tất nhiên cũng có chỗ tốt của hoa nhỏ. Mượn chuyện lần trước đi trút giận thay cho Lạc Thi Nhã mà nói, dáng vẻ ngây thơ vô tội lại nhỏ bé hiền lành, ai mà có thể nhìn ra là cô đang hãm hại Lạc Thi Nhã chứ? Ha ha ha, sợ là ngay cả bản thân Lạc Thi Nhã cũng không xác định được nhỉ?
Không giống kiếp trước, còn chưa làm chuyện xấu thì đã bị truyền thành yêu cơ tuyệt sắc hại nước hại dân rồi. Sau đó là vô số lời dạy dỗ ân cần chỉ bảo, nói cho cô biết không nên nản chí không nên ủ rũ, chỉ cần kiên định không từ bỏ, luôn trừ ma diệt quỷ cứu vớt nhân gian tiền đồ tươi sáng, thì tất cả những lời bịa đặt sẽ tự động sụp đổ mà thôi. Ha ha, khi đó cô cũng ngốc như cái tên Diệp Tinh Trạch kia! Bắt nhiều yêu như vậy, siêu độ nhiều ma quỷ như vậy, cô vẫn là hồng nhan họa thủy trong mắt người khác. Khi tin tức cô chết được truyền đi thì người ta còn thổn thức, “Haizz, hồng nhan bạc mệnh, thế gian này… mất đi một tai họa!”
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu cảm khái, “Là hoa trắng nhỏ cũng tốt!”
“Cái gì mà hoa trắng nhỏ hả? Con nói cái váy sao? Hoa trắng nhỏ không tốt, quá trắng.”
/1918
|