Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 376: Ván cược này kim đậu đậu thua chắc! (2)
/1918
|
Trường Sinh bị một đám con gái vây quanh, không ngừng ngượng ngùng né tránh tới lui.
Nhìn thấy Sở Ngọc Bình muốn đi qua giục cậu ta thì vội vàng khom lưng đưa tay với một cô gái chưa từng gặp ở hồ bơi, “Có thể… có thể mời cô một điệu nhảy không?”
Người này chính là Đường Lưu Ly đang vội vã chạy tới. Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, một giây trước cô còn đang suy nghĩ Trường Sinh coi trọng ai thì cũng không thể coi trọng Đường Lưu Ly, một giây sau đã bị tát bôm bốp vào mặt.
Quả nhiên là cuộc sống không chỗ nào là không có máu chó ha! Sự mất mặt này đến quá nhanh, như là cơn gió lốc...
Âm nhạc nổi lên, là một bài hát nổi tiếng. Mặc dù Trường Sinh ngốc nghếch từ nhỏ, nhưng những lễ nghi nên có thì Sở Ngọc Bình vẫn không quên dạy cho cậu ta. Cho nên cậu ta nắm tay Đường Lưu Ly nhún nhảy xoay tròn cũng không sai một bước nào. Nhưng mỗi khi di chuyển đến chỗ của cô, Đường Lưu Ly sẽ cho cô một ánh mắt đắc ý khiêu khích, Đậu Đậu nhìn mà nổi giận. Cô cũng không nghĩ được, chân trời nơi nào mà không hoa thơm, tại sao lại là Đường Lưu Ly chứ?
Một khúc cũng chỉ có bốn năm phút đồng hồ, rất nhanh thì kết thúc. Đèn huỳnh quang vừa mới tắt lại sáng lên, vòng sáng chiếu vào người Đậu Đậu. Không biết từ lúc nào mà bên cạnh Đậu Đậu lại có không ít các nam thanh niên nhao nhao muốn thử. Sở Minh Hiên sớm chờ ở bên cạnh, Lạc Lê cũng đổi một áo đuôi tôm màu đen ưu nhã đưa tay về phía cô.
Vì đề phòng sư thúc tức giận, vì bảo vệ sự hòa bình của sáu giới, nam phụ ngốc nghếch vừa dễ thương vừa mê người - Diệp Tinh Trạch, cũng ngựa không ngừng vó vội vàng đi đến quét sự tồn tại của mình. Thấy tên ngốc tới cứu cô, sắc mặt của Yêu Nghiệt đẹp hơn không ít. Quả nhiên không hổ là người trong nhà, không giống với mấy tên đê tiện lẳng lơ ở bên ngoài kia!
Nhưng mà lúc này, chỉ cần đợi thêm nửa phút đồng hồ thì hoàn toàn không cần nhảy nữa. Yêu Nghiệt nhìn đồng hồ trên tường, đã là chín giờ ba mươi hai phút tối rồi. Còn nửa phút nữa là Trường Sinh sẽ tọa hóa thành Phật.
Vì vậy hắn chỉ nhẹ nhàng nói ở bên tai Đậu Đậu, “Chờ một chút.”
Đậu Đậu nhẹ nhàng gật đầu, thấy cuối cùng Tinh Trạch cũng dời núi lấp biển mà chui vào, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Tinh Trạch hơi khom lưng đưa tay ra, vừa muốn nói có thể mời cô nhảy một điệu không thì ngay chính giữa phòng khiêu vũ đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng thánh khiết không gì sánh được. Đạo ánh sáng kia đến từ trên chín tầng mây, sáng như ban ngày, tạo thành một cột sáng như muốn đánh thức số mệnh đã sớm được các vì sao định trước, phóng đến giữa vũ đài, đánh lên người Cố Trường Sinh. Trường Sinh bị choáng váng một trận, đẩy Đường Lưu Ly ra rồi té xỉu trên đất.
Quần chúng hóng hớt bị loại dị tượng này làm cho hoảng sợ, kinh ngạc nhìn chằm chằm Cố Trường Sinh, nhìn chằm chằm Đường Lưu Ly. Dị tượng chỉ thả xuống một chút rồi biến mất không còn dấu vết. Mọi người nháy mắt mấy cái, rồi lại nháy mắt mấy cái, hoài nghi mình vừa nhìn lầm rồi.
“Cô đã làm gì với con trai của tôi hả?”
Sở Ngọc Bình tức giận đẩy Đường Lưu Ly ra, cẩn thận đưa tay, cũng không dám đụng vào Trường Sinh.
“Trường Sinh, là mẹ đây, con không nên làm mẹ sợ...”
Đường Lưu Ly đã sợ ngây người, “Cháu… vừa nãy cháu chưa làm gì cả...”
“Cô không làm gì thì tại sao nó có thể như vậy chứ?”
Sở Ngọc Bình hoàn toàn không muốn nghe Đường Lưu Ly giải thích, bà vốn không thích ba chị em Đường gia, Trường Sinh mời cô ta khiêu vũ cũng hoàn toàn là ngoài ý muốn của bà. Lúc trước cậu bị đám con gái kia vây quanh lâu như vậy cũng không xảy ra việc gì, vậy thì tại sao ở cùng với Đường Lưu Ly thì lại xảy ra chuyện chứ?
Thật ra trong lúc này, Đường Lưu Ly chỉ cần không nói lời nào là được. Tất cả mọi người có thể nhìn ra là không thể trách cô ta, là do Sở Ngọc Bình mở miệng nói mà không lựa lời thôi, chờ đến lúc hết giận thì tất nhiên biết mình oán giận loạn người.
Nhưng Đường Lưu Ly chưa từng chịu cơn tức bao giờ. Bị Kim Đậu Đậu buộc đánh cược còn chưa tính, Sở Ngọc Bình lại còn đổ oan cho cô ta á? Chú có thể nhịn nhưng thím không thể nhịn!
Vì vậy cô ta lập tức vẫy tay áo, “Tôi không làm gì con trai bà, anh ta như vậy tôi còn ngại xui đó!”
Nhìn thấy Sở Ngọc Bình muốn đi qua giục cậu ta thì vội vàng khom lưng đưa tay với một cô gái chưa từng gặp ở hồ bơi, “Có thể… có thể mời cô một điệu nhảy không?”
Người này chính là Đường Lưu Ly đang vội vã chạy tới. Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, một giây trước cô còn đang suy nghĩ Trường Sinh coi trọng ai thì cũng không thể coi trọng Đường Lưu Ly, một giây sau đã bị tát bôm bốp vào mặt.
Quả nhiên là cuộc sống không chỗ nào là không có máu chó ha! Sự mất mặt này đến quá nhanh, như là cơn gió lốc...
Âm nhạc nổi lên, là một bài hát nổi tiếng. Mặc dù Trường Sinh ngốc nghếch từ nhỏ, nhưng những lễ nghi nên có thì Sở Ngọc Bình vẫn không quên dạy cho cậu ta. Cho nên cậu ta nắm tay Đường Lưu Ly nhún nhảy xoay tròn cũng không sai một bước nào. Nhưng mỗi khi di chuyển đến chỗ của cô, Đường Lưu Ly sẽ cho cô một ánh mắt đắc ý khiêu khích, Đậu Đậu nhìn mà nổi giận. Cô cũng không nghĩ được, chân trời nơi nào mà không hoa thơm, tại sao lại là Đường Lưu Ly chứ?
Một khúc cũng chỉ có bốn năm phút đồng hồ, rất nhanh thì kết thúc. Đèn huỳnh quang vừa mới tắt lại sáng lên, vòng sáng chiếu vào người Đậu Đậu. Không biết từ lúc nào mà bên cạnh Đậu Đậu lại có không ít các nam thanh niên nhao nhao muốn thử. Sở Minh Hiên sớm chờ ở bên cạnh, Lạc Lê cũng đổi một áo đuôi tôm màu đen ưu nhã đưa tay về phía cô.
Vì đề phòng sư thúc tức giận, vì bảo vệ sự hòa bình của sáu giới, nam phụ ngốc nghếch vừa dễ thương vừa mê người - Diệp Tinh Trạch, cũng ngựa không ngừng vó vội vàng đi đến quét sự tồn tại của mình. Thấy tên ngốc tới cứu cô, sắc mặt của Yêu Nghiệt đẹp hơn không ít. Quả nhiên không hổ là người trong nhà, không giống với mấy tên đê tiện lẳng lơ ở bên ngoài kia!
Nhưng mà lúc này, chỉ cần đợi thêm nửa phút đồng hồ thì hoàn toàn không cần nhảy nữa. Yêu Nghiệt nhìn đồng hồ trên tường, đã là chín giờ ba mươi hai phút tối rồi. Còn nửa phút nữa là Trường Sinh sẽ tọa hóa thành Phật.
Vì vậy hắn chỉ nhẹ nhàng nói ở bên tai Đậu Đậu, “Chờ một chút.”
Đậu Đậu nhẹ nhàng gật đầu, thấy cuối cùng Tinh Trạch cũng dời núi lấp biển mà chui vào, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Tinh Trạch hơi khom lưng đưa tay ra, vừa muốn nói có thể mời cô nhảy một điệu không thì ngay chính giữa phòng khiêu vũ đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng thánh khiết không gì sánh được. Đạo ánh sáng kia đến từ trên chín tầng mây, sáng như ban ngày, tạo thành một cột sáng như muốn đánh thức số mệnh đã sớm được các vì sao định trước, phóng đến giữa vũ đài, đánh lên người Cố Trường Sinh. Trường Sinh bị choáng váng một trận, đẩy Đường Lưu Ly ra rồi té xỉu trên đất.
Quần chúng hóng hớt bị loại dị tượng này làm cho hoảng sợ, kinh ngạc nhìn chằm chằm Cố Trường Sinh, nhìn chằm chằm Đường Lưu Ly. Dị tượng chỉ thả xuống một chút rồi biến mất không còn dấu vết. Mọi người nháy mắt mấy cái, rồi lại nháy mắt mấy cái, hoài nghi mình vừa nhìn lầm rồi.
“Cô đã làm gì với con trai của tôi hả?”
Sở Ngọc Bình tức giận đẩy Đường Lưu Ly ra, cẩn thận đưa tay, cũng không dám đụng vào Trường Sinh.
“Trường Sinh, là mẹ đây, con không nên làm mẹ sợ...”
Đường Lưu Ly đã sợ ngây người, “Cháu… vừa nãy cháu chưa làm gì cả...”
“Cô không làm gì thì tại sao nó có thể như vậy chứ?”
Sở Ngọc Bình hoàn toàn không muốn nghe Đường Lưu Ly giải thích, bà vốn không thích ba chị em Đường gia, Trường Sinh mời cô ta khiêu vũ cũng hoàn toàn là ngoài ý muốn của bà. Lúc trước cậu bị đám con gái kia vây quanh lâu như vậy cũng không xảy ra việc gì, vậy thì tại sao ở cùng với Đường Lưu Ly thì lại xảy ra chuyện chứ?
Thật ra trong lúc này, Đường Lưu Ly chỉ cần không nói lời nào là được. Tất cả mọi người có thể nhìn ra là không thể trách cô ta, là do Sở Ngọc Bình mở miệng nói mà không lựa lời thôi, chờ đến lúc hết giận thì tất nhiên biết mình oán giận loạn người.
Nhưng Đường Lưu Ly chưa từng chịu cơn tức bao giờ. Bị Kim Đậu Đậu buộc đánh cược còn chưa tính, Sở Ngọc Bình lại còn đổ oan cho cô ta á? Chú có thể nhịn nhưng thím không thể nhịn!
Vì vậy cô ta lập tức vẫy tay áo, “Tôi không làm gì con trai bà, anh ta như vậy tôi còn ngại xui đó!”
/1918
|