Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 379: Tùy nó đi đi, coi như mẹ... Không sinh ra đứa con trai này (1)
/1918
|
Lúc Cố Thanh Vân chạy đến, Diệp Tinh Trạch đã hoàn toàn giữ được cục diện. Cậu nói cho mọi người là Trường Sinh bị dị ứng, bây giờ còn chưa tra rõ nguyên nhân, hoài nghi sơ bộ là do tiếp xúc với vật có độc. Cho nên vì lý do an toàn, có lẽ cần lục soát căn phòng của mỗi người.
Diệp Tinh Trạch chơi cái chiêu dương đông kích tây này rất suôn sẻ. Cậu ta trực tiếp đổ vạ nói trong khách khứa có người mang theo thứ có độc khiến cho thiếu gia của Cố gia tiếp xúc rồi dị ứng, để cho bọn họ lo sợ bất an, ốc còn không mang nổi mình ốc, mượn cái này để dời đi lực chú ý của bọn họ. Nhóm quần chúng vừa nghe, làm gì còn người nào rảnh rỗi mà đi suy đoán xem có phải Cố Trường Sinh mắc phải cái bệnh bất trị nào hay không, rất sợ chiến hỏa sẽ đốt đến người của mình. Loại trường hợp ngư long hỗn tạp này, cho dù không làm chuyện gì trái với lương tâm nhưng hoàn toàn cũng có thể bị người ta vu oan. Vừa rồi kết cục của Đường gia mọi người cũng đều thấy rồi, đắc tội với Cố gia thì có thể có trái ngon mà ăn sao? Vì vậy mọi người đều cầu khẩn, Cố Trường Sinh nghìn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì. Cho dù có xảy ra chuyện thì nhất định cũng không thể liên quan đến họ.
Trong lúc mọi người ở đây đứng ngồi không yên, Cố Thanh Vân đi tới. Diệp Tinh Trạch mở miệng, giọng nói to rõ, “Chú Cố à, đã tra ra thứ làm cho Trường Sinh dị ứng chưa ạ? Có cần lục soát phòng của mỗi người không?”
Cố Thanh Vân sửng sốt một chút, theo ý cậu ta mà nói, “Không cần, đã tra ra thứ có chứa chất độc rồi, là dầu sơn móng tay. Đã làm cho mọi người sợ hãi, xin lỗi. Trường Sinh không có chuyện gì lớn, nghỉ ngơi một chút là tốt. Mọi người đừng quá để ý, vũ hội vẫn sẽ tiếp tục.”
Sau đó ông giao toàn bộ cho thư ký, dẫn Tinh Trạch đi thăm Trường Sinh.
Nhóm khách khứa đều thở phào___ Ôi, thì ra là do dầu sơn móng tay nha, vậy cũng chỉ có thể là Đường Lưu Ly đã từng tiếp xúc với Trường Sinh thôi, thảo nào Sở Ngọc Bình tức giận như vậy!
Diệp Tinh Thần cầm ly rượu chân cao trốn ở chỗ tối, thu hết các hành động liên tiếp của Diệp Tinh Trạch vào đáy mắt. Anh ta hơi nhếch môi, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng của em trai nhà mình, mang theo sự khen ngợi không chút che giấu. Sau khi bất ngờ xảy ra chuyện, Tinh Trạch phản ứng theo bản năng chính là tìm anh ta cứu trận. Anh ta đã nhận ra, vì vậy núp vào góc khuất, mặc cho cậu ấy tìm thế nào cũng không thấy. Tinh Trạch rất hiền lành, từ nhỏ đã quan tâm Trường Sinh. Bây giờ trên dưới Cố gia loạn thành một đoàn, phản ứng đầu tiên của Sở gia cũng là đi nhìn xem Trường Sinh thế nào rồi, nó đã nhạy cảm ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này nên nhất định sẽ ra tay giúp Trường Sinh bác bỏ tin đồn. Không xuất hiện không phải vì muốn nhìn Tinh Trạch bị xấu mặt, mà chỉ muốn nhìn xem nếu anh ta không ở đó thì Tinh Trạch sẽ xử lý chuyện này như thế nào. Quả nhiên Tinh Trạch không làm anh ta thất vọng.
Lo lắng lúc trước của anh ta cũng hoàn toàn không cần thiết. Tinh Trạch không phải cái gì cũng không biết làm, chỉ vì sống quá tùy ý, đã quen làm một con sâu gạo. Bây giờ bị ép làm việc quan trọng, không phải là xử lý rất tốt sao? Tinh Trạch quá rõ làm sao mới có thể trôi qua sung sướng, nếu vẫn luôn gặp được nhiều người cưng chiều nó thì vĩnh viễn nó sẽ không trưởng thành, vĩnh viễn làm một đứa bé. Chỉ khi gặp được người cần nó quan tâm chăm sóc thì nó mới có thể trở thành một người đàn ông có thể đầu đội trời chân đạp đất. Hơn nữa anh ta có dự cảm, ngày này, sẽ không xa...
Diệp Tinh Trạch còn không biết cậu ta bị ông anh trai đen tối nhà mình do thám, mà đang khôi phục bản tính ngốc nghếch vội vàng sốt ruột lật đật đi theo Cố Thanh Vân chạy đến chỗ của Trường Sinh. Cái dáng vẻ lo lắng không yên kia, cho dù là ai nhìn thấy cũng không thể liên hệ cậu ta với cái người trấn định bình tĩnh vừa nãy được.
Ôi, không, ngốc mới là trạng thái bình thường của cậu ta!
Người lạ nhìn thấy dáng vẻ đứng đắn của cậu ta chỉ sẽ cảm thấy tin đồn thật sai lầm. Về phần người quen, ừ, bọn họ đều nghĩ một màn vừa rồi là do họ đang nằm mơ. Nhất là Chu Đức Thành, cậu ta cũng nghi là Diệp Tinh Trạch bị linh hồn của trưởng bối Diệp gia bám vào người. Diệp Tinh Trạch mà bọn họ quen thuộc tuyệt đối không phải là người có cái dáng vẻ vừa rồi.
Diệp Tinh Trạch chơi cái chiêu dương đông kích tây này rất suôn sẻ. Cậu ta trực tiếp đổ vạ nói trong khách khứa có người mang theo thứ có độc khiến cho thiếu gia của Cố gia tiếp xúc rồi dị ứng, để cho bọn họ lo sợ bất an, ốc còn không mang nổi mình ốc, mượn cái này để dời đi lực chú ý của bọn họ. Nhóm quần chúng vừa nghe, làm gì còn người nào rảnh rỗi mà đi suy đoán xem có phải Cố Trường Sinh mắc phải cái bệnh bất trị nào hay không, rất sợ chiến hỏa sẽ đốt đến người của mình. Loại trường hợp ngư long hỗn tạp này, cho dù không làm chuyện gì trái với lương tâm nhưng hoàn toàn cũng có thể bị người ta vu oan. Vừa rồi kết cục của Đường gia mọi người cũng đều thấy rồi, đắc tội với Cố gia thì có thể có trái ngon mà ăn sao? Vì vậy mọi người đều cầu khẩn, Cố Trường Sinh nghìn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì. Cho dù có xảy ra chuyện thì nhất định cũng không thể liên quan đến họ.
Trong lúc mọi người ở đây đứng ngồi không yên, Cố Thanh Vân đi tới. Diệp Tinh Trạch mở miệng, giọng nói to rõ, “Chú Cố à, đã tra ra thứ làm cho Trường Sinh dị ứng chưa ạ? Có cần lục soát phòng của mỗi người không?”
Cố Thanh Vân sửng sốt một chút, theo ý cậu ta mà nói, “Không cần, đã tra ra thứ có chứa chất độc rồi, là dầu sơn móng tay. Đã làm cho mọi người sợ hãi, xin lỗi. Trường Sinh không có chuyện gì lớn, nghỉ ngơi một chút là tốt. Mọi người đừng quá để ý, vũ hội vẫn sẽ tiếp tục.”
Sau đó ông giao toàn bộ cho thư ký, dẫn Tinh Trạch đi thăm Trường Sinh.
Nhóm khách khứa đều thở phào___ Ôi, thì ra là do dầu sơn móng tay nha, vậy cũng chỉ có thể là Đường Lưu Ly đã từng tiếp xúc với Trường Sinh thôi, thảo nào Sở Ngọc Bình tức giận như vậy!
Diệp Tinh Thần cầm ly rượu chân cao trốn ở chỗ tối, thu hết các hành động liên tiếp của Diệp Tinh Trạch vào đáy mắt. Anh ta hơi nhếch môi, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng của em trai nhà mình, mang theo sự khen ngợi không chút che giấu. Sau khi bất ngờ xảy ra chuyện, Tinh Trạch phản ứng theo bản năng chính là tìm anh ta cứu trận. Anh ta đã nhận ra, vì vậy núp vào góc khuất, mặc cho cậu ấy tìm thế nào cũng không thấy. Tinh Trạch rất hiền lành, từ nhỏ đã quan tâm Trường Sinh. Bây giờ trên dưới Cố gia loạn thành một đoàn, phản ứng đầu tiên của Sở gia cũng là đi nhìn xem Trường Sinh thế nào rồi, nó đã nhạy cảm ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này nên nhất định sẽ ra tay giúp Trường Sinh bác bỏ tin đồn. Không xuất hiện không phải vì muốn nhìn Tinh Trạch bị xấu mặt, mà chỉ muốn nhìn xem nếu anh ta không ở đó thì Tinh Trạch sẽ xử lý chuyện này như thế nào. Quả nhiên Tinh Trạch không làm anh ta thất vọng.
Lo lắng lúc trước của anh ta cũng hoàn toàn không cần thiết. Tinh Trạch không phải cái gì cũng không biết làm, chỉ vì sống quá tùy ý, đã quen làm một con sâu gạo. Bây giờ bị ép làm việc quan trọng, không phải là xử lý rất tốt sao? Tinh Trạch quá rõ làm sao mới có thể trôi qua sung sướng, nếu vẫn luôn gặp được nhiều người cưng chiều nó thì vĩnh viễn nó sẽ không trưởng thành, vĩnh viễn làm một đứa bé. Chỉ khi gặp được người cần nó quan tâm chăm sóc thì nó mới có thể trở thành một người đàn ông có thể đầu đội trời chân đạp đất. Hơn nữa anh ta có dự cảm, ngày này, sẽ không xa...
Diệp Tinh Trạch còn không biết cậu ta bị ông anh trai đen tối nhà mình do thám, mà đang khôi phục bản tính ngốc nghếch vội vàng sốt ruột lật đật đi theo Cố Thanh Vân chạy đến chỗ của Trường Sinh. Cái dáng vẻ lo lắng không yên kia, cho dù là ai nhìn thấy cũng không thể liên hệ cậu ta với cái người trấn định bình tĩnh vừa nãy được.
Ôi, không, ngốc mới là trạng thái bình thường của cậu ta!
Người lạ nhìn thấy dáng vẻ đứng đắn của cậu ta chỉ sẽ cảm thấy tin đồn thật sai lầm. Về phần người quen, ừ, bọn họ đều nghĩ một màn vừa rồi là do họ đang nằm mơ. Nhất là Chu Đức Thành, cậu ta cũng nghi là Diệp Tinh Trạch bị linh hồn của trưởng bối Diệp gia bám vào người. Diệp Tinh Trạch mà bọn họ quen thuộc tuyệt đối không phải là người có cái dáng vẻ vừa rồi.
/1918
|