Đậu Đậu thấy Bạch Linh dừng lại, dừng lại được chừng bốn năm giây, cổ họng đau rát hồi phục được một chút.
Sau đó cô vội vàng mở miệng nói, “Trong bụng Kim San đang mang thai đứa bé.”
Nhưng tiếng nói của cô còn chưa rơi xuống, tay của Bạch Linh đã lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai bắt được một hồn phách từ trong bụng của Kim San. Vẻ mặt Đậu Đậu mờ mịt, khiếp sợ đưa tay chỉ Bạch Linh thật lâu, không thể nói ra một câu nào. Cô mới chỉ hồi phục cổ họng đau rát một chút thôi, mà tại sao cô nàng Bạch Linh lại ra tay chứ hả? Chỉ bắt con quỷ nhỏ thôi mà, dù muốn bắt cũng không cần nóng lòng như vậy chứ? Nhìn qua Bạch Linh cao lãnh như vậy, không giống có tính cách nóng nảy mà. Hơn nữa, không phải cô đã nói là không thể bắt rồi sao, tại sao nhìn cô một cái thì lập tức ra tay? Chẳng lẽ là vì nhìn qua tuổi cô còn quá nhỏ, khuôn mặt không có sức thuyết phục gì?
Đậu Đậu nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra, tức giận thu tay về, “Tôi đã nói là không thể bắt mà, trong bụng của cô ta có đứa bé, có một lực kia của cô, con quỷ đó sẽ chiếm thể xác của đứa bé...”
Bạch Linh cũng choáng váng. Cô ta không biết chuyện này.
Cô ta vừa làm như vậy, không thích Đậu Đậu không muốn nghe Đậu Đậu khoa tay múa chân là lí do thứ nhất, nhìn thấy Lạc Lê nên muốn chứng minh một chút năng lực của mình với hắn là lí do thứ hai.
Cô ta không thích Đậu Đậu, cô ta muốn chứng minh với Lạc Lê, mặc dù cô ta là đạo sĩ bắt yêu Thanh Anh nhưng tuyệt đối sẽ không kéo chân sau của Cục bắt yêu. Hơn nữa cô ta mạnh hơn Kim Đậu Đậu, Kim Đậu Đậu nói không bắt được quỷ, cô ta có thể bắt được!
Cho nên cô ta chỉ dừng lại bốn năm giây rồi lập tức ra tay, không nghĩ đến là còn có thể có loại ẩn tình này.
Bạch Linh kinh ngạc cầm lấy hồn phách vô tội của đứa bé rồi nhìn Lạc Lê, phát hiện ánh mắt Lạc Lê nhìn cô ta cực kỳ thất vọng.
Nhất định là Kim Đậu Đậu cố ý!
Lúc cô ta ngăn cản mình tại sao không nói thẳng nguyên nhân này ra chứ?
Nhất định là Kim Đậu Đậu muốn nhìn cô ta làm sai trước mặt Lạc Lê, muốn ép cô ta quay về núi Vân Thai một lần nữa!
Nghĩ tới đây, Bạch Linh hung dữ nhìn Đậu Đậu, ra đòn phủ đầu chỉ trích nói, “Vì sao không nói sớm?”
Vẻ mặt Đậu Đậu vô cùng khiếp sợ, “Mẹ nó! Cô còn trách tôi à?”
Bạch Linh hắng giọng, “Đương nhiên là trách cô! Nếu như cô nói thẳng là cô ta đang mang thai thì tất nhiên là tôi sẽ không động thủ.”
Lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú, Đậu Đậu đã hoàn toàn phục tam quan của Bạch Linh.
Cô không muốn nói thêm gì nữa, thương tiếc nhìn hồn phách dần dần trở nên yếu ớt trong tay Bạch Linh, lập tức xoay người rồi đụng vào một bức tường thịt chặn ở phía sau.
Là Lạc Lê, hắn mặc thường phục, cơ thể cứng rắn, cô bị đập đau cả đầu.
Lạc Lê đỡ vai Đậu Đậu, quan sát từ trên xuống dưới thấy cô không bị thương ở đâu, thoáng thở phào nhẹ nhóm.
Sau đó anh mặt lạnh nhìn Bạch Linh, hỏi, “Vì sao vừa nãy lại động thủ?”
Khí thế của Bạch Linh lập tức yếu xuống, “Bắt… bắt quỷ.”
“Không phải cô ấy đã bảo cho cô biết là không thể bắt sao?”
Bạch Linh không nói được gì nữa.
Đậu Đậu không muốn ở đây nghe bọn họ lôi thôi dài dòng mấy lời không chút dinh dưỡng này, trực tiếp vẫy tay, “Hai người tiếp tục nói chuyện đi, tôi đi trước. Sau khi nói chuyện xong thì nhớ siêu độ cho đứa bé.”
Về phần con quỷ nhỏ kia. Lần này nhất định phải bắt.
Đậu Đậu xoay người đi được hai bước, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn Kim San một cái. Bụng Kim San đang lấy tốc tộ mắt thường có thể nhìn thấy từng chút trở nên to hơn, rất nhanh thì đã xé rách cái váy đỏ, lớn như phụ nữ có thai mười tháng. Cả người cô ta chảy mồ hôi ròng ròng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng mình, sợ hãi không dám tin tưởng.
Chính mắt thấy con quỷ nhỏ kia chiếm thể xác của con mình, tận mắt nhìn con mình bị bắt ra ngoài thân thể, trong lòng Kim San sẽ có loại cảm giác gì đây?
Đậu Đậu quả thực không dám tưởng tượng, nếu như là mình trải qua tất cả những thứ này thì sẽ như thế nào?
Nhất định cô sẽ không khá hơn Kim San được bao nhiêu đâu, cô sẽ phát điên mất!
Sau đó cô vội vàng mở miệng nói, “Trong bụng Kim San đang mang thai đứa bé.”
Nhưng tiếng nói của cô còn chưa rơi xuống, tay của Bạch Linh đã lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai bắt được một hồn phách từ trong bụng của Kim San. Vẻ mặt Đậu Đậu mờ mịt, khiếp sợ đưa tay chỉ Bạch Linh thật lâu, không thể nói ra một câu nào. Cô mới chỉ hồi phục cổ họng đau rát một chút thôi, mà tại sao cô nàng Bạch Linh lại ra tay chứ hả? Chỉ bắt con quỷ nhỏ thôi mà, dù muốn bắt cũng không cần nóng lòng như vậy chứ? Nhìn qua Bạch Linh cao lãnh như vậy, không giống có tính cách nóng nảy mà. Hơn nữa, không phải cô đã nói là không thể bắt rồi sao, tại sao nhìn cô một cái thì lập tức ra tay? Chẳng lẽ là vì nhìn qua tuổi cô còn quá nhỏ, khuôn mặt không có sức thuyết phục gì?
Đậu Đậu nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra, tức giận thu tay về, “Tôi đã nói là không thể bắt mà, trong bụng của cô ta có đứa bé, có một lực kia của cô, con quỷ đó sẽ chiếm thể xác của đứa bé...”
Bạch Linh cũng choáng váng. Cô ta không biết chuyện này.
Cô ta vừa làm như vậy, không thích Đậu Đậu không muốn nghe Đậu Đậu khoa tay múa chân là lí do thứ nhất, nhìn thấy Lạc Lê nên muốn chứng minh một chút năng lực của mình với hắn là lí do thứ hai.
Cô ta không thích Đậu Đậu, cô ta muốn chứng minh với Lạc Lê, mặc dù cô ta là đạo sĩ bắt yêu Thanh Anh nhưng tuyệt đối sẽ không kéo chân sau của Cục bắt yêu. Hơn nữa cô ta mạnh hơn Kim Đậu Đậu, Kim Đậu Đậu nói không bắt được quỷ, cô ta có thể bắt được!
Cho nên cô ta chỉ dừng lại bốn năm giây rồi lập tức ra tay, không nghĩ đến là còn có thể có loại ẩn tình này.
Bạch Linh kinh ngạc cầm lấy hồn phách vô tội của đứa bé rồi nhìn Lạc Lê, phát hiện ánh mắt Lạc Lê nhìn cô ta cực kỳ thất vọng.
Nhất định là Kim Đậu Đậu cố ý!
Lúc cô ta ngăn cản mình tại sao không nói thẳng nguyên nhân này ra chứ?
Nhất định là Kim Đậu Đậu muốn nhìn cô ta làm sai trước mặt Lạc Lê, muốn ép cô ta quay về núi Vân Thai một lần nữa!
Nghĩ tới đây, Bạch Linh hung dữ nhìn Đậu Đậu, ra đòn phủ đầu chỉ trích nói, “Vì sao không nói sớm?”
Vẻ mặt Đậu Đậu vô cùng khiếp sợ, “Mẹ nó! Cô còn trách tôi à?”
Bạch Linh hắng giọng, “Đương nhiên là trách cô! Nếu như cô nói thẳng là cô ta đang mang thai thì tất nhiên là tôi sẽ không động thủ.”
Lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú, Đậu Đậu đã hoàn toàn phục tam quan của Bạch Linh.
Cô không muốn nói thêm gì nữa, thương tiếc nhìn hồn phách dần dần trở nên yếu ớt trong tay Bạch Linh, lập tức xoay người rồi đụng vào một bức tường thịt chặn ở phía sau.
Là Lạc Lê, hắn mặc thường phục, cơ thể cứng rắn, cô bị đập đau cả đầu.
Lạc Lê đỡ vai Đậu Đậu, quan sát từ trên xuống dưới thấy cô không bị thương ở đâu, thoáng thở phào nhẹ nhóm.
Sau đó anh mặt lạnh nhìn Bạch Linh, hỏi, “Vì sao vừa nãy lại động thủ?”
Khí thế của Bạch Linh lập tức yếu xuống, “Bắt… bắt quỷ.”
“Không phải cô ấy đã bảo cho cô biết là không thể bắt sao?”
Bạch Linh không nói được gì nữa.
Đậu Đậu không muốn ở đây nghe bọn họ lôi thôi dài dòng mấy lời không chút dinh dưỡng này, trực tiếp vẫy tay, “Hai người tiếp tục nói chuyện đi, tôi đi trước. Sau khi nói chuyện xong thì nhớ siêu độ cho đứa bé.”
Về phần con quỷ nhỏ kia. Lần này nhất định phải bắt.
Đậu Đậu xoay người đi được hai bước, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn Kim San một cái. Bụng Kim San đang lấy tốc tộ mắt thường có thể nhìn thấy từng chút trở nên to hơn, rất nhanh thì đã xé rách cái váy đỏ, lớn như phụ nữ có thai mười tháng. Cả người cô ta chảy mồ hôi ròng ròng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng mình, sợ hãi không dám tin tưởng.
Chính mắt thấy con quỷ nhỏ kia chiếm thể xác của con mình, tận mắt nhìn con mình bị bắt ra ngoài thân thể, trong lòng Kim San sẽ có loại cảm giác gì đây?
Đậu Đậu quả thực không dám tưởng tượng, nếu như là mình trải qua tất cả những thứ này thì sẽ như thế nào?
Nhất định cô sẽ không khá hơn Kim San được bao nhiêu đâu, cô sẽ phát điên mất!
/1918
|