Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, thầm nghĩ tên xà yêu thối anh đang làm liều đấy à? Anh bảo quỷ nhỏ đi ra thì quỷ nhỏ sẽ đi ra sao?
Đây không phải là ngây thơ mà là ngu ngốc biết không!
Biết anh lợi hại rồi, nhưng ít nhất cũng phải phóng ra mấy câu tàn nhẫn để uy hiếp nó một chút chứ.
Chỉ với cái giọng nói trẻ con dễ thương của anh mà con quỷ nhỏ đó sợ anh mới là lạ!
Không chỉ Đậu Đậu, mà tất cả đạo sĩ bắt yêu trong Cục bắt yêu cũng đều có suy nghĩ giống nhau.
Dù sao cái câu “Ê quỷ nhỏ, ra đây coi!” kia, cũng quá...
Đơn giản!
Bọn họ lăn qua lăn lại lâu như vậy cũng đều bó tay, nếu như một câu bảo quỷ nhỏ đi ra của hắn mà quỷ nhỏ đi ra thật, vậy thì mặt mũi của nhóm đạo sĩ bắt yêu bọn họ nên đặt ở nơi nào hả?
Trong lúc mọi người đang nhìn nhau, thì cái bụng của Kim San bắt đầu chuyển động. Sau đó từ từ chậm rãi, một con quỷ nhỏ lớn chừng một tháng tuổi bò từ bên trong ra ngoài. Con quỷ nhỏ kia trắng trẻo mập mạp, cánh tay và cái chân nhỏ bé non nớt như củ sen. Sau khi nó bò ra cũng không chạy mất, cứ ngồi ở trên cái bụng tròn vo của Kim San, trừng đôi mắt đen bóng như quả nho, sợ hãi nhìn Yêu Nghiệt.
Như là đang nói: Tôi đã đi ra rồi nè, ngài đừng giết tôi có được không nha!
Tiểu Đoan đứng gần nhất, thấy tình hình như vậy thì hít ra một ngụm lãnh khí. Trời ạ, thật sự đi ra rồi! Chỉ với một câu như vậy thôi sao? Thế mà đã đã đã, đã đi ra rồi á?
Một đám đạo sĩ bắt yêu với n khuôn mặt mờ mịt không hiểu gì!
Chuyện mà bọn họ vắt hết óc cũng không nghĩ ra cách mà con yêu nhỏ này chỉ dùng bốn chữ đã giải quyết được rồi.
Đùa nhau à?
Lạc Lê nhíu mày, cũng không dám tin tưởng.
Yêu Nghiệt đắc ý dào dạt, cái hắn muốn chính là hiệu quả này.
Thật ra hắn không chỉ nói một câu đơn giản là “ê quỷ nhỏ đi ra coi” như vậy đâu!
Hắn còn dùng uy áp cảnh cáo con quỷ nhỏ kia, “Nghe đây, bây giờ mà ngươi đi ra thì những đạo sĩ bắt yêu kia sẽ chỉ siêu độ cho ngươi, tống ngươi đi đầu thai. Nhưng ta lại không giống thế, nếu chọc tới ta thì ta sẽ làm cho ngươi và cô ta cùng nhau tan thành tro bụi.”
Quỷ nhỏ cũng là một sinh vật thích bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẽ mạnh. Nó không sợ đạo sĩ bắt yêu là vì nó biết đạo sĩ bắt yêu sẽ bận tâm đến tính mạng của Kim San, không dám làm gì nó. Nhưng Yêu Nghiệt nói muốn làm nó tan thành tro bụi thì thật sự sẽ làm nó tan thành tro bụi.
Tan thành tro bụi có nghĩa là không còn gì hết!
Cho nên quỷ nhỏ lập tức đi ra.
Thật ra Yêu Nghiệt có thể nói thẳng cái câu kia ra. Nhưng hắn không muốn, chỉ muốn nói ở sau lưng, muốn làm cho mọi người tưởng là hắn chỉ nói bốn chữ thôi. Bởi vì như thế mới tỏ ra hắn rất trâu bò!
Chuyện Lạc Lê không làm được mà hắn chỉ dùng bốn chữ là đã giải quyết được ha ha ha!
Yêu Nghiệt làm chuyện mờ ám ở sau lưng, nhưng trên mặt lại rất ngây thơ vô tội, chỉ vào quỷ nhỏ nói với mọi người đang mang vẻ mặt mờ mịt, “Nhìn xem, đi ra rồi.”
Sau đó hắn chạy lạch bạch tới bên cạnh Đậu Đậu, kéo tay cô, nói, “Chị ơi, chúng ta có thể đi được chưa ạ?”
Đậu Đậu căng mặt, nghẹn cười vô cùng khổ cực, “Không, trước tiên không đi, ở đây xem náo nhiệt một chút đã.”
Nhất định là Yêu Nghiệt uy hiếp con quỷ nhỏ kia ở sau lưng!
Cô đã nói rồi mà, dựa theo tính cách của Yêu Nghiệt, làm sao có thể dịu dàng khuyên bảo quỷ nhỏ chứ, không uy hiếp nói giết cả nhà của nó đã rất tốt rồi! Hơn nữa chỉ bốn chữ thôi, cũng đã KO toàn bộ!
Nhìn đám đạo sĩ bắt yêu đang hóng hớt có n khuôn mặt mờ mịt kia, trong lòng cô cảm thấy có chút kiêu ngạo nho nhỏ. Nhưng cái này cũng không thể để Yêu Nghiệt nhìn ra, bởi vì trên lý thuyết mà nói, cô vẫn còn đang giận hắn đó.
Quỷ nhỏ ngồi ở trên bụng Kim San, đôi mắt to nhìn chằm chằm hết người này đến người kia. Sau đó thấy Yêu Nghiệt vẫn đang nhìn nó, thì yếu ớt cúi đầu chơi ngón tay của mình.
Nếu như không phải đã sớm biết nó là một con quỷ nhỏ, nếu như không phải cái bụng của Kim San vẫn còn lớn như cái trống thì có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy đó chỉ là một đứa bé rất là dễ thương thôi nhỉ?
Đây không phải là ngây thơ mà là ngu ngốc biết không!
Biết anh lợi hại rồi, nhưng ít nhất cũng phải phóng ra mấy câu tàn nhẫn để uy hiếp nó một chút chứ.
Chỉ với cái giọng nói trẻ con dễ thương của anh mà con quỷ nhỏ đó sợ anh mới là lạ!
Không chỉ Đậu Đậu, mà tất cả đạo sĩ bắt yêu trong Cục bắt yêu cũng đều có suy nghĩ giống nhau.
Dù sao cái câu “Ê quỷ nhỏ, ra đây coi!” kia, cũng quá...
Đơn giản!
Bọn họ lăn qua lăn lại lâu như vậy cũng đều bó tay, nếu như một câu bảo quỷ nhỏ đi ra của hắn mà quỷ nhỏ đi ra thật, vậy thì mặt mũi của nhóm đạo sĩ bắt yêu bọn họ nên đặt ở nơi nào hả?
Trong lúc mọi người đang nhìn nhau, thì cái bụng của Kim San bắt đầu chuyển động. Sau đó từ từ chậm rãi, một con quỷ nhỏ lớn chừng một tháng tuổi bò từ bên trong ra ngoài. Con quỷ nhỏ kia trắng trẻo mập mạp, cánh tay và cái chân nhỏ bé non nớt như củ sen. Sau khi nó bò ra cũng không chạy mất, cứ ngồi ở trên cái bụng tròn vo của Kim San, trừng đôi mắt đen bóng như quả nho, sợ hãi nhìn Yêu Nghiệt.
Như là đang nói: Tôi đã đi ra rồi nè, ngài đừng giết tôi có được không nha!
Tiểu Đoan đứng gần nhất, thấy tình hình như vậy thì hít ra một ngụm lãnh khí. Trời ạ, thật sự đi ra rồi! Chỉ với một câu như vậy thôi sao? Thế mà đã đã đã, đã đi ra rồi á?
Một đám đạo sĩ bắt yêu với n khuôn mặt mờ mịt không hiểu gì!
Chuyện mà bọn họ vắt hết óc cũng không nghĩ ra cách mà con yêu nhỏ này chỉ dùng bốn chữ đã giải quyết được rồi.
Đùa nhau à?
Lạc Lê nhíu mày, cũng không dám tin tưởng.
Yêu Nghiệt đắc ý dào dạt, cái hắn muốn chính là hiệu quả này.
Thật ra hắn không chỉ nói một câu đơn giản là “ê quỷ nhỏ đi ra coi” như vậy đâu!
Hắn còn dùng uy áp cảnh cáo con quỷ nhỏ kia, “Nghe đây, bây giờ mà ngươi đi ra thì những đạo sĩ bắt yêu kia sẽ chỉ siêu độ cho ngươi, tống ngươi đi đầu thai. Nhưng ta lại không giống thế, nếu chọc tới ta thì ta sẽ làm cho ngươi và cô ta cùng nhau tan thành tro bụi.”
Quỷ nhỏ cũng là một sinh vật thích bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẽ mạnh. Nó không sợ đạo sĩ bắt yêu là vì nó biết đạo sĩ bắt yêu sẽ bận tâm đến tính mạng của Kim San, không dám làm gì nó. Nhưng Yêu Nghiệt nói muốn làm nó tan thành tro bụi thì thật sự sẽ làm nó tan thành tro bụi.
Tan thành tro bụi có nghĩa là không còn gì hết!
Cho nên quỷ nhỏ lập tức đi ra.
Thật ra Yêu Nghiệt có thể nói thẳng cái câu kia ra. Nhưng hắn không muốn, chỉ muốn nói ở sau lưng, muốn làm cho mọi người tưởng là hắn chỉ nói bốn chữ thôi. Bởi vì như thế mới tỏ ra hắn rất trâu bò!
Chuyện Lạc Lê không làm được mà hắn chỉ dùng bốn chữ là đã giải quyết được ha ha ha!
Yêu Nghiệt làm chuyện mờ ám ở sau lưng, nhưng trên mặt lại rất ngây thơ vô tội, chỉ vào quỷ nhỏ nói với mọi người đang mang vẻ mặt mờ mịt, “Nhìn xem, đi ra rồi.”
Sau đó hắn chạy lạch bạch tới bên cạnh Đậu Đậu, kéo tay cô, nói, “Chị ơi, chúng ta có thể đi được chưa ạ?”
Đậu Đậu căng mặt, nghẹn cười vô cùng khổ cực, “Không, trước tiên không đi, ở đây xem náo nhiệt một chút đã.”
Nhất định là Yêu Nghiệt uy hiếp con quỷ nhỏ kia ở sau lưng!
Cô đã nói rồi mà, dựa theo tính cách của Yêu Nghiệt, làm sao có thể dịu dàng khuyên bảo quỷ nhỏ chứ, không uy hiếp nói giết cả nhà của nó đã rất tốt rồi! Hơn nữa chỉ bốn chữ thôi, cũng đã KO toàn bộ!
Nhìn đám đạo sĩ bắt yêu đang hóng hớt có n khuôn mặt mờ mịt kia, trong lòng cô cảm thấy có chút kiêu ngạo nho nhỏ. Nhưng cái này cũng không thể để Yêu Nghiệt nhìn ra, bởi vì trên lý thuyết mà nói, cô vẫn còn đang giận hắn đó.
Quỷ nhỏ ngồi ở trên bụng Kim San, đôi mắt to nhìn chằm chằm hết người này đến người kia. Sau đó thấy Yêu Nghiệt vẫn đang nhìn nó, thì yếu ớt cúi đầu chơi ngón tay của mình.
Nếu như không phải đã sớm biết nó là một con quỷ nhỏ, nếu như không phải cái bụng của Kim San vẫn còn lớn như cái trống thì có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy đó chỉ là một đứa bé rất là dễ thương thôi nhỉ?
/1918
|