Lúc bị Thượng Vân Tiêu bắt đi, bác sĩ vừa mới đỡ đẻ xong cho sản phụ thứ ba trong ngày hôm nay, khó khắn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi một chút. Ông ta vừa mới ngồi xuống lấy đồ ăn nhanh mà vợ ông ta chuẩn bị cho thì đã bị Thượng Vân Tiêu vác lên người mang đi.
Dọc đường bên tai ông ta đều là tiếng gió thổi vù vù, làm cho người theo chủ nghĩa vô thần như ông ta vội vã cầu xin tha thứ, “Vị đại tiên này, cầu xin ngài thả tôi ra đi, năm nay tôi đã bốn mươi hai tuổi rồi, thịt cũng già rồi nhai không ngon đâu. Cầu xin ngài đừng ăn tôi!”
Thượng Vân Tiêu đang bận chạy nên căn bản không nghe thấy ông ta đang nói cái gì.
Ông ta đã từng làm chuyện trái với lương tâm nên vội vàng thừa nhận sai lầm, nói, “Con người của tôi ngoại trừ nhận một chút hối lộ giúp người ta phá thai ra thì chưa từng làm chuyện gì quá mức tàn nhẫn cả. Chỉ cần đại tiên thả tôi ra, thì sau này nhất định tôi sẽ giữ đúng phép tắc.”
Sau đó đã đến Cục bắt yêu.
Thấy Lạc Lê, vẻ mặt bác sĩ trở nên mờ mịt, “Hả? Đây… đây không phải là Thiếu soái sao?”
Lạc Lê đặt hồn phách cho đứa bé xong, chỉ vào Kim San nói với bác sĩ, “Đỡ đẻ giúp cô ta đi.”
Bác sĩ cuống quýt gật đầu, “Được, được ạ!”
Biết Thiếu soái là người, nhìn thấy Thiếu soái là ông ta an tâm rồi.
Nhưng mà, nếu muốn đỡ đẻ, thì hoàn cảnh này...
Bác sĩ do dự nhìn Lạc Lê, cẩn thận mở miệng, “Có găng tay và dao giải phẫu đã được khử trùng không ạ?”
Lạc Lê nhìn về phía Thượng Vân Tiêu, Thượng Vân Tiêu lại rất vô tội, “Lão A chỉ nói để em mang một bác sĩ khoa phụ sản về đây, chứ không nói để em mang cả dao giải phẫu về.”
Bác sĩ gượng gạo, “Chuyện đó… dù sao cũng nên có nước nóng chứ. Nếu không khử trùng thì sẽ bị viêm nhiễm.”
Lạc Lê nhìn Thượng Vân Tiêu, Thượng Vân Tiêu lập tức nói, “Em đi đun đây, em đi đun ngay đây!”
Sau đó lập tức chạy đi đun nước.
Bác sĩ mở rộng chân Kim San ra, cởi quần nhỏ ra giúp cô ta.
Tiếp đó Đậu Đậu đang lách tách cắn hạt đậu cả kinh, lập tức nhìn về phía Yêu Nghiệt nói, “Không cho em nhìn!”
Yêu Nghiệt sửng sốt, còn chưa có hỏi vì sao thì Đậu Đậu đã nhanh chóng bổ sung, “Em là trẻ con, làm sao có thể nhìn cái này được?”
Cô không thèm thừa nhận là cô không muốn để cho Yêu Nghiệt nhìn người phụ nữ khác đâu!
Yêu Nghiệt vẫn luôn cho rằng vợ không biết là hắn, chỉ cho là vợ yêu ai yêu cả đường đi nên mới quan tâm “em trai của hắn” như vậy. Cho nên hắn không nghĩ nhiều, gật đầu, xách cái ghế nhỏ đi đến chỗ khác ngồi...
Bác sĩ giúp Kim San chuẩn bị tốt tư thế sinh sản, ngẩng đầu nhìn mặt của Kim San thì lập tức cảm thấy khiếp sợ, đây là cô bé lúc trước mà! Nếu như ông ta nhớ không lầm thì cô ta có thai chưa được ba tháng mà.
Tại sao lại… tại sao lại sắp sinh chứ?
Thấy sắc mặt của bác sĩ có vẻ sai sai, Lạc Lê hỏi, “Bác sĩ, có vấn đề gì không?”
Bác sĩ vội vàng lắc đầu, “Không có, không có, hoàn toàn không có.”
Sau đó Thượng Vân Tiêu mang nước nóng lên, bác sĩ đi đến rửa sạch tay nhiều lần, rồi bắt đầu chính thức đỡ đẻ cho Kim San.
Từ lúc quỷ nhỏ được siêu độ thì Kim San vẫn luôn tỉnh táo, cô ta biết đứa bé trong bụng bây giờ là con của mình, cũng biết bác sĩ đã đến. Cho nên cô ta nhìn thấy hy vọng, nghe lời của bác sĩ, cắn răng dùng sức, muốn sinh con ra.
Từng đợt tiếng kêu đau đớn không ngừng vang lên bên tai, rốt cục La Chính Hi và Lý Thúy Vân cũng tỉnh lại.
Đùa à, như vậy mà còn không tỉnh mới là lạ đó!
Lý Thúy Vân thấy con gái nhà mình sinh con thì vội vàng lại gần, “San San, con sao rồi? Đứa bé này nó, nó là...”
“Đây... là con của con.”
Kim San khó khăn nói ra một câu như vậy, ngay sau đó lại hét lên một tiếng, “Á!”
“Dùng sức, nhìn thấy đầu rồi!”
Bác sĩ ngẩng đầu cổ vũ Kim San, gương mặt bất ngờ không kịp đề phòng lập tức đập vào trong mắt của hai mẹ con Lý Thúy Vân.
Kim San lập tức luống cuống, giãy giụa nói, “Không… mẹ, con không muốn ông ta đỡ đẻ!”
Lý Thúy Vân cũng nhận ra vị bác sĩ này, bà ta đi lên muốn đẩy bác sĩ đó ra thì lại bị lão A và Tiểu Đoan ngăn lại kịp lúc.
Dọc đường bên tai ông ta đều là tiếng gió thổi vù vù, làm cho người theo chủ nghĩa vô thần như ông ta vội vã cầu xin tha thứ, “Vị đại tiên này, cầu xin ngài thả tôi ra đi, năm nay tôi đã bốn mươi hai tuổi rồi, thịt cũng già rồi nhai không ngon đâu. Cầu xin ngài đừng ăn tôi!”
Thượng Vân Tiêu đang bận chạy nên căn bản không nghe thấy ông ta đang nói cái gì.
Ông ta đã từng làm chuyện trái với lương tâm nên vội vàng thừa nhận sai lầm, nói, “Con người của tôi ngoại trừ nhận một chút hối lộ giúp người ta phá thai ra thì chưa từng làm chuyện gì quá mức tàn nhẫn cả. Chỉ cần đại tiên thả tôi ra, thì sau này nhất định tôi sẽ giữ đúng phép tắc.”
Sau đó đã đến Cục bắt yêu.
Thấy Lạc Lê, vẻ mặt bác sĩ trở nên mờ mịt, “Hả? Đây… đây không phải là Thiếu soái sao?”
Lạc Lê đặt hồn phách cho đứa bé xong, chỉ vào Kim San nói với bác sĩ, “Đỡ đẻ giúp cô ta đi.”
Bác sĩ cuống quýt gật đầu, “Được, được ạ!”
Biết Thiếu soái là người, nhìn thấy Thiếu soái là ông ta an tâm rồi.
Nhưng mà, nếu muốn đỡ đẻ, thì hoàn cảnh này...
Bác sĩ do dự nhìn Lạc Lê, cẩn thận mở miệng, “Có găng tay và dao giải phẫu đã được khử trùng không ạ?”
Lạc Lê nhìn về phía Thượng Vân Tiêu, Thượng Vân Tiêu lại rất vô tội, “Lão A chỉ nói để em mang một bác sĩ khoa phụ sản về đây, chứ không nói để em mang cả dao giải phẫu về.”
Bác sĩ gượng gạo, “Chuyện đó… dù sao cũng nên có nước nóng chứ. Nếu không khử trùng thì sẽ bị viêm nhiễm.”
Lạc Lê nhìn Thượng Vân Tiêu, Thượng Vân Tiêu lập tức nói, “Em đi đun đây, em đi đun ngay đây!”
Sau đó lập tức chạy đi đun nước.
Bác sĩ mở rộng chân Kim San ra, cởi quần nhỏ ra giúp cô ta.
Tiếp đó Đậu Đậu đang lách tách cắn hạt đậu cả kinh, lập tức nhìn về phía Yêu Nghiệt nói, “Không cho em nhìn!”
Yêu Nghiệt sửng sốt, còn chưa có hỏi vì sao thì Đậu Đậu đã nhanh chóng bổ sung, “Em là trẻ con, làm sao có thể nhìn cái này được?”
Cô không thèm thừa nhận là cô không muốn để cho Yêu Nghiệt nhìn người phụ nữ khác đâu!
Yêu Nghiệt vẫn luôn cho rằng vợ không biết là hắn, chỉ cho là vợ yêu ai yêu cả đường đi nên mới quan tâm “em trai của hắn” như vậy. Cho nên hắn không nghĩ nhiều, gật đầu, xách cái ghế nhỏ đi đến chỗ khác ngồi...
Bác sĩ giúp Kim San chuẩn bị tốt tư thế sinh sản, ngẩng đầu nhìn mặt của Kim San thì lập tức cảm thấy khiếp sợ, đây là cô bé lúc trước mà! Nếu như ông ta nhớ không lầm thì cô ta có thai chưa được ba tháng mà.
Tại sao lại… tại sao lại sắp sinh chứ?
Thấy sắc mặt của bác sĩ có vẻ sai sai, Lạc Lê hỏi, “Bác sĩ, có vấn đề gì không?”
Bác sĩ vội vàng lắc đầu, “Không có, không có, hoàn toàn không có.”
Sau đó Thượng Vân Tiêu mang nước nóng lên, bác sĩ đi đến rửa sạch tay nhiều lần, rồi bắt đầu chính thức đỡ đẻ cho Kim San.
Từ lúc quỷ nhỏ được siêu độ thì Kim San vẫn luôn tỉnh táo, cô ta biết đứa bé trong bụng bây giờ là con của mình, cũng biết bác sĩ đã đến. Cho nên cô ta nhìn thấy hy vọng, nghe lời của bác sĩ, cắn răng dùng sức, muốn sinh con ra.
Từng đợt tiếng kêu đau đớn không ngừng vang lên bên tai, rốt cục La Chính Hi và Lý Thúy Vân cũng tỉnh lại.
Đùa à, như vậy mà còn không tỉnh mới là lạ đó!
Lý Thúy Vân thấy con gái nhà mình sinh con thì vội vàng lại gần, “San San, con sao rồi? Đứa bé này nó, nó là...”
“Đây... là con của con.”
Kim San khó khăn nói ra một câu như vậy, ngay sau đó lại hét lên một tiếng, “Á!”
“Dùng sức, nhìn thấy đầu rồi!”
Bác sĩ ngẩng đầu cổ vũ Kim San, gương mặt bất ngờ không kịp đề phòng lập tức đập vào trong mắt của hai mẹ con Lý Thúy Vân.
Kim San lập tức luống cuống, giãy giụa nói, “Không… mẹ, con không muốn ông ta đỡ đẻ!”
Lý Thúy Vân cũng nhận ra vị bác sĩ này, bà ta đi lên muốn đẩy bác sĩ đó ra thì lại bị lão A và Tiểu Đoan ngăn lại kịp lúc.
/1918
|