Đậu Đậu được ôm, tâm tình lập tức tốt lên, dù sao chỉ cần không phải cô thu dọn thì tất cả sẽ đều vui mừng. Vào thời điểm này, thật không thể không tự khen mình một câu - Nhìn đi, biết tìm đàn ông chứ? Vừa có thể kiếm tiền nuôi gia đình, vừa có thể xinh đẹp như hoa, trong lúc nhàn rỗi còn có thể nấu cơm trông con giải quyết việc nhà, quả là cực phẩm!
Đương nhiên rồi, nếu như hung khí có thể nhỏ đi tí ti thì đúng là hoàn mỹ...
Đậu Đậu treo cặp sách lên tường, sau khi thay dép xong đi về phía sô pha ngồi xuống, cầm lấy điều khiển game. Được rồi, cô thừa nhận, lúc nhìn thấy hai cha con chơi game, cô cũng muốn chơi một hiệp.
Sau đó Đậu Đậu chiếm lấy vị trí của Yêu Nghiệt, cầm điều khiển game pằng pằng pằng, khụ... thua rồi. Cô không từ bỏ ý định, chơi liên tiếp năm hiệp, cuối cùng cũng…
Thắng rồi?
Đương nhiên là không!
Sau năm hiệp liên tiếp, Đậu Đậu ý thức sâu sắc được cái gì gọi là thua liền cả năm trận.
Không thể nào a? Không phải chứ?
Vừa rồi lúc Yêu Nghiệt đánh với con trai, rõ ràng cô nhìn thấy con trai thua mà.
Biển Biển kiêu ngạo hếch cái cằm nhỏ lên, niềm kiêu ngạo đã mất khi cả chiều thua trong tay cha nhát gan đã hoàn toàn tìm lại được từ mẹ ngốc - Hừ ~ Ai nói bổn đại gia ta đây sẽ không thắng hả!
Sau đó Yêu Nghiệt nhìn Biển Biển, xách nó đặt xuống thảm.
Biển Biển chu môi: Con không muốn ngồi thảm! Thảm bẩn lắm!
Yêu Nghiệt trực tiếp gạt bỏ: Ức hiếp vợ ba, ba sẽ cho con ngồi thảm. Không phải con có bản lĩnh lắm à? Tự đứng lên đổi chỗ đi.
Hắn không để ý đến con trai nữa, ngồi lên sô pha cầm lấy điều khiển game, nói, “Nào, bà xã, anh chơi với em.”
Đậu Đậu buồn bực kéo điều khiển game, thầm nghĩ, bà đây chơi với con trai còn thua, chơi với anh không phải là tìm ngược à?
Yêu Nghiệt nhìn ra được sự buồn bực của cô, khẽ mỉm cười ấn nút start, “Anh sẽ hạ thủ lưu tình.”
Đậu Đậu, “...”
Chơi thì chơi, không thể vì sợ thua mà đào ngũ được! Chí khí của kẻ địch lại dập tắt được uy phong của mình sao?
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu cầm súng lên, khụ, không, là điều khiển game. Sau một hồi pằng pằng, nhân vật Yêu Nghiệt điều khiển kêu một tiếng ngã xuống đất. Thua không lộ liễu tí nào!
Sau đó Đậu Đậu thắng liền năm hiệp, nói chung là mở mày mở mặt. Hừ, thua con trai thì sao chứ? Thắng Yêu Nghiệt chẳng khác nào là đã thắng con trai rồi đúng không?
Hơn nữa, năm hiệp đều thua trước đó là vì không quen tay! Đúng, không sai, chính là không quen tay. Hai cha con bọn họ đều chơi cả một buổi chiều rồi, còn cô mới bắt đầu chơi, đương nhiên là không biết rồi.
Á, đợi đã, con trai đâu?
Cô nhìn thấy con gái đang bò loạn trên đất rồi, còn con trai đâu?
Đậu Đậu buông điều khiển game xuống tìm một vòng, cuối cùng tìm thấy con trai đang ngồi ủ rũ cúi đầu, vẽ vòng tròn trên thảm.
Sau khi bế nó lên phủi cái mông bụi bặm của nó, cô nghi ngờ hỏi, “Con trai, trước kia không phải con rất thích sạch sẽ sao? Sao lại học em gái ngồi xuống sàn nhà rồi? Ôi chao, không hay không hay đâu, con đừng học em.”
Con trai cô khóc không ra nước mắt. Ai muốn ngồi sàn nhà chứ? Ai muốn học con nhỏ lôi thôi đó? Nếu không phải bổn đại gia đây không biết đi, bổn đại gia đây đã sớm bỏ nhà ra đi rồi!
Yêu Nghiệt cười lạnh một tiếng: Học đi trước đi, sau khi biết đi rồi con muốn đi đâu thì đi, tốt nhất là dẫn theo em gái con luôn nữa.
Biển Biển chu môi, quay đầu đi, không thèm nhìn Yêu Nghiệt nữa. Hơn nữa nó còn thầm quyết tâm, đợi tương lai biết đi rồi sẽ lập tức đoạn tuyệt quan hệ cha con với người ba xấu xa này! Sau này cũng kiên quyết sẽ không phụng dưỡng Yêu Nghiệt! Hừ!
Nhưng nó quên mất, cha nó căn bản sẽ không già đi, không già đương nhiên không cần nó phụng dưỡng rồi. Cho nên cha nó mới như vậy...
Đương nhiên rồi, nếu như hung khí có thể nhỏ đi tí ti thì đúng là hoàn mỹ...
Đậu Đậu treo cặp sách lên tường, sau khi thay dép xong đi về phía sô pha ngồi xuống, cầm lấy điều khiển game. Được rồi, cô thừa nhận, lúc nhìn thấy hai cha con chơi game, cô cũng muốn chơi một hiệp.
Sau đó Đậu Đậu chiếm lấy vị trí của Yêu Nghiệt, cầm điều khiển game pằng pằng pằng, khụ... thua rồi. Cô không từ bỏ ý định, chơi liên tiếp năm hiệp, cuối cùng cũng…
Thắng rồi?
Đương nhiên là không!
Sau năm hiệp liên tiếp, Đậu Đậu ý thức sâu sắc được cái gì gọi là thua liền cả năm trận.
Không thể nào a? Không phải chứ?
Vừa rồi lúc Yêu Nghiệt đánh với con trai, rõ ràng cô nhìn thấy con trai thua mà.
Biển Biển kiêu ngạo hếch cái cằm nhỏ lên, niềm kiêu ngạo đã mất khi cả chiều thua trong tay cha nhát gan đã hoàn toàn tìm lại được từ mẹ ngốc - Hừ ~ Ai nói bổn đại gia ta đây sẽ không thắng hả!
Sau đó Yêu Nghiệt nhìn Biển Biển, xách nó đặt xuống thảm.
Biển Biển chu môi: Con không muốn ngồi thảm! Thảm bẩn lắm!
Yêu Nghiệt trực tiếp gạt bỏ: Ức hiếp vợ ba, ba sẽ cho con ngồi thảm. Không phải con có bản lĩnh lắm à? Tự đứng lên đổi chỗ đi.
Hắn không để ý đến con trai nữa, ngồi lên sô pha cầm lấy điều khiển game, nói, “Nào, bà xã, anh chơi với em.”
Đậu Đậu buồn bực kéo điều khiển game, thầm nghĩ, bà đây chơi với con trai còn thua, chơi với anh không phải là tìm ngược à?
Yêu Nghiệt nhìn ra được sự buồn bực của cô, khẽ mỉm cười ấn nút start, “Anh sẽ hạ thủ lưu tình.”
Đậu Đậu, “...”
Chơi thì chơi, không thể vì sợ thua mà đào ngũ được! Chí khí của kẻ địch lại dập tắt được uy phong của mình sao?
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu cầm súng lên, khụ, không, là điều khiển game. Sau một hồi pằng pằng, nhân vật Yêu Nghiệt điều khiển kêu một tiếng ngã xuống đất. Thua không lộ liễu tí nào!
Sau đó Đậu Đậu thắng liền năm hiệp, nói chung là mở mày mở mặt. Hừ, thua con trai thì sao chứ? Thắng Yêu Nghiệt chẳng khác nào là đã thắng con trai rồi đúng không?
Hơn nữa, năm hiệp đều thua trước đó là vì không quen tay! Đúng, không sai, chính là không quen tay. Hai cha con bọn họ đều chơi cả một buổi chiều rồi, còn cô mới bắt đầu chơi, đương nhiên là không biết rồi.
Á, đợi đã, con trai đâu?
Cô nhìn thấy con gái đang bò loạn trên đất rồi, còn con trai đâu?
Đậu Đậu buông điều khiển game xuống tìm một vòng, cuối cùng tìm thấy con trai đang ngồi ủ rũ cúi đầu, vẽ vòng tròn trên thảm.
Sau khi bế nó lên phủi cái mông bụi bặm của nó, cô nghi ngờ hỏi, “Con trai, trước kia không phải con rất thích sạch sẽ sao? Sao lại học em gái ngồi xuống sàn nhà rồi? Ôi chao, không hay không hay đâu, con đừng học em.”
Con trai cô khóc không ra nước mắt. Ai muốn ngồi sàn nhà chứ? Ai muốn học con nhỏ lôi thôi đó? Nếu không phải bổn đại gia đây không biết đi, bổn đại gia đây đã sớm bỏ nhà ra đi rồi!
Yêu Nghiệt cười lạnh một tiếng: Học đi trước đi, sau khi biết đi rồi con muốn đi đâu thì đi, tốt nhất là dẫn theo em gái con luôn nữa.
Biển Biển chu môi, quay đầu đi, không thèm nhìn Yêu Nghiệt nữa. Hơn nữa nó còn thầm quyết tâm, đợi tương lai biết đi rồi sẽ lập tức đoạn tuyệt quan hệ cha con với người ba xấu xa này! Sau này cũng kiên quyết sẽ không phụng dưỡng Yêu Nghiệt! Hừ!
Nhưng nó quên mất, cha nó căn bản sẽ không già đi, không già đương nhiên không cần nó phụng dưỡng rồi. Cho nên cha nó mới như vậy...
/1918
|