Huống chi cô đã gặp bao nhiêu mỹ nam rồi, ở trong mắt cô thì Sở Minh Hiên vẫn chỉ là một tên nhóc chưa dậy thì xong thôi. Cô rất có cảm tình với cậu, nhưng sự nhẫn nại của cô cũng có mức độ. Anh đẹp trai anh nói gì cũng đúng, nhưng nếu như anh chỉ dựa vào đẹp trai mà muốn bà cô đây a dua nịnh hót anh thì đúng là mơ hão rồi. Cho nên tầm mắt hạn hẹp cao cao tại thượng của Sở Minh Hiên đã thành công làm mất hết ấn tượng tốt đẹp của cậu trong lòng Đậu Đậu. Hơn nữa ấn tượng tốt của Đậu Đậu đối với cậu, quá nửa là từ miếng linh thạch kia.
Đẹp trai thì làm sao?
Nếu không phải linh thạch, cô cũng không thèm nhìn cậu thêm một cái biết chưa hả?
Vậy nên Sở Minh Hiên gọi bọn họ đến nhà chính ăn tối, Đậu Đậu cũng không mặt mày vui vẻ xích lại kêu Tiểu Hiên Hiên anh cho tôi miếng ngọc có được không nữa.
Trên bàn cơm, người sống ở nhà chính đều tới đông đủ. Cụ ông cụ bà, cha mẹ Sở Minh Hiên, Sở Ngọc Bình, chú Tư, còn có ba đứa nhóc bọn họ. Chín người ngồi quanh cái bàn tròn cũng không cảm thấy chật chội.
Sở Ngọc Bình giới thiệu Đậu Đậu xong liền ngồi xuống. Hai ông bà rất vui vẻ, muốn khen ngợi Đậu Đậu một câu, thấy cô vừa xấu xí vừa đen, một câu thông minh xinh đẹp đến miệng rồi lại khôn khéo đổi thành hiểu chuyện. Đậu Đậu ha ha cười khan hai tiếng không bác bỏ, ngồi xuống cầm đũa ăn cơm.
Trường Sinh, Minh Hiên và cô là ba người nhỏ nhất cho nên ngồi cùng với nhau. Sở Ngọc Bình không yên tâm Trường Sinh, kêu Đậu Đậu ngồi ở bên trái Trường Sinh, bà ấy thì ngồi bên phải Trường Sinh. Như vậy bên trái Đậu Đậu chính là Sở Minh Hiên.
Bên phải Sở Minh Hiên là Kim Đậu Đậu, bên trái là chú Tư. Tự dưng cậu thấy chột dạ. Cậu có chút lo lắng, nhưng lại cảm thấy sự lo lắng của mình có chút khó hiểu. Chỉ cần cậu không nói, làm sao chú Tư lại biết mà hỏi có phải Kim Đậu Đậu muốn ngọc hay không chứ? Huống chi người xấu xí trong thiên hạ có vô số, sự liên tưởng của chú Tư cũng sẽ không phong phú như vậy đâu nhỉ? Đúng không?
Sở Minh Hiên khẽ thả lỏng, nhưng nhìn đến Kim Đậu Đậu ngồi ở bên phải cậu, lại có chút lo lắng cô sẽ nhất thời cao hứng mà nói lỡ miệng. Vì vậy nhân lúc Sở Liên Thành không để ý, cậu liền hạ thấp giọng cảnh cáo, “Ngoan ngoãn ăn cơm, đừng có nhiều chuyện.”
Đậu Đậu khó hiểu nhìn cậu một cái, trên mặt viết không thèm để ý đến anh.
Cái biểu tình này như kim châm vào Sở Minh Hiên. Thật sự là__ chênh lệch quá lớn, cậu lại để cho một đứa con gái xấu xí ghét bỏ...
Một bữa cơm không mặn không nhạt trôi qua, Sở Ngọc Bình dẫn Đậu Đậu và Trường Sinh về tiểu viện ngủ. Cứ như bình thường mà sắp xếp cho bọn họ một phòng, bà ấy rất yên tâm trở về phòng ngủ hưởng điều hòa.
Hai người lần lượt đi tắm. Trường Sinh bật ti vi xem hoạt hình, cô ngồi thiền bên cạnh cậu. Cô muốn tu luyện thì phải giải huyệt đạo phong tỏa ở bụng, nhưng hai quả trứng lúc đầu bé như hai quả trứng chim cút đã to thêm một tẹo rồi. Không giải huyệt sẽ không thể tu luyện, nhưng nếu như giải ra...
Thật sự phải nuôi con cho yêu quái sao?
Đáng sợ!
Không được, kiên quyết không thể mất mặt được!
Cô đã là đạo sĩ bắt yêu đầu tiên trong lịch sử bị yêu đè rồi, còn nuôi con cho yêu nữa hả? Cái mặt già này của cô vất đi đâu chứ?
Khẽ nghiến răng giải huyệt đạo, Đậu Đậu hạ thấp giọng sờ bụng lừa gạt dỗ dành: Tiểu khốn nạn, phải ngoan ngoãn nha. Đừng cướp đồ ăn của mẹ ngươi biết chưa? Nếu không mẹ ngươi sẽ yếu chết đấy, các ngươi cách cái chết không còn xa đâu.
Tên đầu sỏ đang núp trong bóng tối phì cười một tiếng, Đậu Đậu vội vàng mở mắt cảnh giác nhìn xung quanh. Không phát hiện điều gì khác thường, lại lần nữa ngồi xếp bằng bên cạnh Trường Sinh.
Có lẽ là lời cảnh cáo của cô có tác dụng, hai quả trứng rắn thật sự yên ổn nằm im không cướp linh lực của cô nữa.
Trường Sinh buồn ngủ rồi, cởi giày lên giường. Đậu Đậu nghe thấy tiếng động mở mắt, phiền muộn vạch vạch lên bụng.
Rốt cuộc còn bao lâu nữa mới có thể lấy trứng rắn ra đây?
Đẹp trai thì làm sao?
Nếu không phải linh thạch, cô cũng không thèm nhìn cậu thêm một cái biết chưa hả?
Vậy nên Sở Minh Hiên gọi bọn họ đến nhà chính ăn tối, Đậu Đậu cũng không mặt mày vui vẻ xích lại kêu Tiểu Hiên Hiên anh cho tôi miếng ngọc có được không nữa.
Trên bàn cơm, người sống ở nhà chính đều tới đông đủ. Cụ ông cụ bà, cha mẹ Sở Minh Hiên, Sở Ngọc Bình, chú Tư, còn có ba đứa nhóc bọn họ. Chín người ngồi quanh cái bàn tròn cũng không cảm thấy chật chội.
Sở Ngọc Bình giới thiệu Đậu Đậu xong liền ngồi xuống. Hai ông bà rất vui vẻ, muốn khen ngợi Đậu Đậu một câu, thấy cô vừa xấu xí vừa đen, một câu thông minh xinh đẹp đến miệng rồi lại khôn khéo đổi thành hiểu chuyện. Đậu Đậu ha ha cười khan hai tiếng không bác bỏ, ngồi xuống cầm đũa ăn cơm.
Trường Sinh, Minh Hiên và cô là ba người nhỏ nhất cho nên ngồi cùng với nhau. Sở Ngọc Bình không yên tâm Trường Sinh, kêu Đậu Đậu ngồi ở bên trái Trường Sinh, bà ấy thì ngồi bên phải Trường Sinh. Như vậy bên trái Đậu Đậu chính là Sở Minh Hiên.
Bên phải Sở Minh Hiên là Kim Đậu Đậu, bên trái là chú Tư. Tự dưng cậu thấy chột dạ. Cậu có chút lo lắng, nhưng lại cảm thấy sự lo lắng của mình có chút khó hiểu. Chỉ cần cậu không nói, làm sao chú Tư lại biết mà hỏi có phải Kim Đậu Đậu muốn ngọc hay không chứ? Huống chi người xấu xí trong thiên hạ có vô số, sự liên tưởng của chú Tư cũng sẽ không phong phú như vậy đâu nhỉ? Đúng không?
Sở Minh Hiên khẽ thả lỏng, nhưng nhìn đến Kim Đậu Đậu ngồi ở bên phải cậu, lại có chút lo lắng cô sẽ nhất thời cao hứng mà nói lỡ miệng. Vì vậy nhân lúc Sở Liên Thành không để ý, cậu liền hạ thấp giọng cảnh cáo, “Ngoan ngoãn ăn cơm, đừng có nhiều chuyện.”
Đậu Đậu khó hiểu nhìn cậu một cái, trên mặt viết không thèm để ý đến anh.
Cái biểu tình này như kim châm vào Sở Minh Hiên. Thật sự là__ chênh lệch quá lớn, cậu lại để cho một đứa con gái xấu xí ghét bỏ...
Một bữa cơm không mặn không nhạt trôi qua, Sở Ngọc Bình dẫn Đậu Đậu và Trường Sinh về tiểu viện ngủ. Cứ như bình thường mà sắp xếp cho bọn họ một phòng, bà ấy rất yên tâm trở về phòng ngủ hưởng điều hòa.
Hai người lần lượt đi tắm. Trường Sinh bật ti vi xem hoạt hình, cô ngồi thiền bên cạnh cậu. Cô muốn tu luyện thì phải giải huyệt đạo phong tỏa ở bụng, nhưng hai quả trứng lúc đầu bé như hai quả trứng chim cút đã to thêm một tẹo rồi. Không giải huyệt sẽ không thể tu luyện, nhưng nếu như giải ra...
Thật sự phải nuôi con cho yêu quái sao?
Đáng sợ!
Không được, kiên quyết không thể mất mặt được!
Cô đã là đạo sĩ bắt yêu đầu tiên trong lịch sử bị yêu đè rồi, còn nuôi con cho yêu nữa hả? Cái mặt già này của cô vất đi đâu chứ?
Khẽ nghiến răng giải huyệt đạo, Đậu Đậu hạ thấp giọng sờ bụng lừa gạt dỗ dành: Tiểu khốn nạn, phải ngoan ngoãn nha. Đừng cướp đồ ăn của mẹ ngươi biết chưa? Nếu không mẹ ngươi sẽ yếu chết đấy, các ngươi cách cái chết không còn xa đâu.
Tên đầu sỏ đang núp trong bóng tối phì cười một tiếng, Đậu Đậu vội vàng mở mắt cảnh giác nhìn xung quanh. Không phát hiện điều gì khác thường, lại lần nữa ngồi xếp bằng bên cạnh Trường Sinh.
Có lẽ là lời cảnh cáo của cô có tác dụng, hai quả trứng rắn thật sự yên ổn nằm im không cướp linh lực của cô nữa.
Trường Sinh buồn ngủ rồi, cởi giày lên giường. Đậu Đậu nghe thấy tiếng động mở mắt, phiền muộn vạch vạch lên bụng.
Rốt cuộc còn bao lâu nữa mới có thể lấy trứng rắn ra đây?
/1918
|