Đều là cha mẹ sinh đẻ nuôi dưỡng đến mười bảy mười tám tuổi, tại sao tên nhóc này vẫn cứ ngây thơ ấu trĩ vô ưu vô lo như vậy chứ?
Đậu Đậu nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra, chỉ có thể đổ thừa tại cậu ta từ nhỏ đến lớn mới toàn được chiều chuộng, chưa từng trải qua thất bại. Nhưng không phải vậy, Tên Ngốc vốn rất thông minh, chỉ là có người bao bọc nên đã quen làm một đứa bé rồi.
Ăn xong cơm tối, Sở Minh Hiên đứng dậy rời đi trước. Mấy người Đậu Đậu ngồi lại đây thêm một lúc, cũng chuẩn bị lên đường đến đỉnh núi.
Ba người một đường nhàn nhã, đương nhiên lúc đến đỉnh núi đã muộn rồi, chỉ có thể đứng ở ngoài vòng mười. Nhưng bọn họ cũng không có mong cầu gì quá lớn, chỉ muốn đợi sau khi thần khí hiện thế, xuống núi kiếm chác ít là được rồi. Đứng ở bên trong toàn là những khuôn mặt quen thuộc, người của núi Đạo Vương, người của núi Vân Đài, người của chùa Chân Vũ.
Đậu Đậu vội vàng quét qua một vòng, vô cùng cảm khái muốn nói - - Ồ! Trừ Lạc Lê ra, những người còn lại đều là những kẻ đã bại dưới tay bổn cô nương đây. Nhưng bây giờ cô đã thành con gà chiến yếu nhất trong bầy gà rồi, đừng nói là trò giỏi hơn thầy cái gì, cho dù là mấy tên đệ tử không ra hồn kia của sư thái Bạch Chỉ cô cũng không đánh lại được. Cho nên cô đừng nói những lời gợi đòn này nữa, yên ổn xem náo nhiệt là được rồi.
Sư phụ vẫn như trước đây, cầm Thượng phương bảo kiếm – Khụ, không phải, cầm thanh kiếm Trảm Thiên, nghiêm chỉnh đứng đầu tiên, không biết đang tranh cãi cái gì với sư thái Bạch Chỉ.
Đậu Đậu chen vào trong một chút, vểnh tai lên nghe, lờ mờ có thể nghe thấy hai chữ Thiên vấn. Sau đó cô run rẩy, vội vàng lui ra khỏi vòng mười.
Đương nhiên Yêu Nghiệt nghe được bên trong đang nói cái gì, hắn cầm tay Đậu Đậu, nói, “Lần này núi Mạch Thượng mở cửa, em không xuất hiện, sư thái Bạch Chỉ túm được cơ hội rồi. Bây giờ muốn tranh làm người đầu tiên muốn thử nhận thần khí hiện thế, sư phụ em không đồng ý, nên bà ta liền lôi chuyện em cướp Thiên vấn của bà ta ra nói.”
Đậu Đậu, “Cái này quả thật giống tác phong của sư thái Bạch Chỉ.”
Trước kia mỗi lần núi Mạch Thượng có động tĩnh thần khí hiện thế, cô đều đến cùng sư phụ. Bởi vì cô là đạo sĩ bắt yêu có thiên phú lớn nhất Cửu Châu, đánh khắp thiên hạ không có đối thủ, cho nên người đầu tiên tiến hành nhận chủ thử luyện, trừ cô ra cho tới bây giờ chưa từng có ai khác. Trước đây lúc cô đến cũng chưa từng gặp được thần khí hiện thế, chỉ là thỉnh thoảng mọc ra mấy cái danh khí cũng không tệ, đều bị cô cướp tặng cho sư huynh đệ.
À, đây chính là lý do kết thù đấy - Bản thân mình không dùng, lại cứ xuất thủ thông qua việc nhận chủ thử luyện sau đó lại tặng cho sư huynh đệ.
Sư thái Bạch Chỉ có thể không hận cô mới là lạ đấy!
Lần này cô không có ở núi Đạo Vương, đương nhiên sư thái Bạch Chỉ phải tranh làm người đầu tiên nhận chủ thử luyện rồi, ngộ nhỡ đệ tử của bà ta có thể nhận chủ thì sao? Cho nên hai người tuổi tác đều không nhỏ lại cãi nhau ngay trước mặt nhiều hậu bối vãn bối như vậy.
Đạo trưởng Chân Vũ của chùa Chân Vũ trước nay đều không thích xen vào những chuyện này. Bởi vì không cần thiết, đạo sĩ bắt yêu của chùa Chân Vũ bọn họ bắt yêu hơi yếu chút nhưng luyện khí thì luôn luôn đứng đầu. Cho nên bọn họ không cần phải tới cướp cái thứ không biết rốt cuộc là thần khí hay là danh khí này, tự bọn họ có thể luyện được. Cứ nói ngay đệ tử đắc ý nhất của ông ấy là Lạc Lê đi, Liệp Yêu trong tay hắn chính là do hắn luyện. Nếu như không phải là hắn kiêm chức nên còn phải quan tâm mấy chuyện vụn vặt của nhân giới, thì lần này cũng sẽ không giao chuyện sửa chữa Liệp Yêu cho lão A thuộc hạ của hắn. Cho nên bọn họ căn bản không quan tâm có thể ra cái gì, dù sao đã hai ba trăm năm nay chưa ra được thần khí gì rồi. Bọn họ đợi thu thập ít danh khí sau khi xuất thế, rồi mang chúng nó đi sửa chữa Liệp Yêu là được rồi.
Đậu Đậu nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra, chỉ có thể đổ thừa tại cậu ta từ nhỏ đến lớn mới toàn được chiều chuộng, chưa từng trải qua thất bại. Nhưng không phải vậy, Tên Ngốc vốn rất thông minh, chỉ là có người bao bọc nên đã quen làm một đứa bé rồi.
Ăn xong cơm tối, Sở Minh Hiên đứng dậy rời đi trước. Mấy người Đậu Đậu ngồi lại đây thêm một lúc, cũng chuẩn bị lên đường đến đỉnh núi.
Ba người một đường nhàn nhã, đương nhiên lúc đến đỉnh núi đã muộn rồi, chỉ có thể đứng ở ngoài vòng mười. Nhưng bọn họ cũng không có mong cầu gì quá lớn, chỉ muốn đợi sau khi thần khí hiện thế, xuống núi kiếm chác ít là được rồi. Đứng ở bên trong toàn là những khuôn mặt quen thuộc, người của núi Đạo Vương, người của núi Vân Đài, người của chùa Chân Vũ.
Đậu Đậu vội vàng quét qua một vòng, vô cùng cảm khái muốn nói - - Ồ! Trừ Lạc Lê ra, những người còn lại đều là những kẻ đã bại dưới tay bổn cô nương đây. Nhưng bây giờ cô đã thành con gà chiến yếu nhất trong bầy gà rồi, đừng nói là trò giỏi hơn thầy cái gì, cho dù là mấy tên đệ tử không ra hồn kia của sư thái Bạch Chỉ cô cũng không đánh lại được. Cho nên cô đừng nói những lời gợi đòn này nữa, yên ổn xem náo nhiệt là được rồi.
Sư phụ vẫn như trước đây, cầm Thượng phương bảo kiếm – Khụ, không phải, cầm thanh kiếm Trảm Thiên, nghiêm chỉnh đứng đầu tiên, không biết đang tranh cãi cái gì với sư thái Bạch Chỉ.
Đậu Đậu chen vào trong một chút, vểnh tai lên nghe, lờ mờ có thể nghe thấy hai chữ Thiên vấn. Sau đó cô run rẩy, vội vàng lui ra khỏi vòng mười.
Đương nhiên Yêu Nghiệt nghe được bên trong đang nói cái gì, hắn cầm tay Đậu Đậu, nói, “Lần này núi Mạch Thượng mở cửa, em không xuất hiện, sư thái Bạch Chỉ túm được cơ hội rồi. Bây giờ muốn tranh làm người đầu tiên muốn thử nhận thần khí hiện thế, sư phụ em không đồng ý, nên bà ta liền lôi chuyện em cướp Thiên vấn của bà ta ra nói.”
Đậu Đậu, “Cái này quả thật giống tác phong của sư thái Bạch Chỉ.”
Trước kia mỗi lần núi Mạch Thượng có động tĩnh thần khí hiện thế, cô đều đến cùng sư phụ. Bởi vì cô là đạo sĩ bắt yêu có thiên phú lớn nhất Cửu Châu, đánh khắp thiên hạ không có đối thủ, cho nên người đầu tiên tiến hành nhận chủ thử luyện, trừ cô ra cho tới bây giờ chưa từng có ai khác. Trước đây lúc cô đến cũng chưa từng gặp được thần khí hiện thế, chỉ là thỉnh thoảng mọc ra mấy cái danh khí cũng không tệ, đều bị cô cướp tặng cho sư huynh đệ.
À, đây chính là lý do kết thù đấy - Bản thân mình không dùng, lại cứ xuất thủ thông qua việc nhận chủ thử luyện sau đó lại tặng cho sư huynh đệ.
Sư thái Bạch Chỉ có thể không hận cô mới là lạ đấy!
Lần này cô không có ở núi Đạo Vương, đương nhiên sư thái Bạch Chỉ phải tranh làm người đầu tiên nhận chủ thử luyện rồi, ngộ nhỡ đệ tử của bà ta có thể nhận chủ thì sao? Cho nên hai người tuổi tác đều không nhỏ lại cãi nhau ngay trước mặt nhiều hậu bối vãn bối như vậy.
Đạo trưởng Chân Vũ của chùa Chân Vũ trước nay đều không thích xen vào những chuyện này. Bởi vì không cần thiết, đạo sĩ bắt yêu của chùa Chân Vũ bọn họ bắt yêu hơi yếu chút nhưng luyện khí thì luôn luôn đứng đầu. Cho nên bọn họ không cần phải tới cướp cái thứ không biết rốt cuộc là thần khí hay là danh khí này, tự bọn họ có thể luyện được. Cứ nói ngay đệ tử đắc ý nhất của ông ấy là Lạc Lê đi, Liệp Yêu trong tay hắn chính là do hắn luyện. Nếu như không phải là hắn kiêm chức nên còn phải quan tâm mấy chuyện vụn vặt của nhân giới, thì lần này cũng sẽ không giao chuyện sửa chữa Liệp Yêu cho lão A thuộc hạ của hắn. Cho nên bọn họ căn bản không quan tâm có thể ra cái gì, dù sao đã hai ba trăm năm nay chưa ra được thần khí gì rồi. Bọn họ đợi thu thập ít danh khí sau khi xuất thế, rồi mang chúng nó đi sửa chữa Liệp Yêu là được rồi.
/1918
|