Đạo trưởng Chân Vũ bị kẹt ở giữa suốt ngày ba phải, nói tốt cho bên này lại khen bên kia, xong rồi sau đó hai người còn không cảm kích, đều cảm thấy Chân Vũ không giúp mình là không phải bạn tốt. Chân Vũ suy nghĩ, dù sao đệ tử cũng thuộc về ông rồi, hai người này muốn ầm ĩ thế nào thì ầm ĩ thế nấy. Cái gọi là trai cò mổ nhau ngư ông đắc lợi, nếu hai người bọn họ không cãi qua cãi lại, đồ đệ tốt sao có thể đến tay ông ấy chứ?
Cho nên, ừ, sau đó, chuyện biến thành như bây giờ...
Đậu Đậu suy nghĩ một chút, cảm thấy có mâu thuẫn. Nếu như ba người bọn họ là đồng môn, vậy sư thái Bạch Chỉ nói Thiên vấn là bảo vật trấn sơn của lão tổ núi Vân Đài là cái quỷ gì chứ?
Yêu Nghiệt khẽ cong môi, “Nếu như em tính ra pháp bảo hiện thế, ở trong tình hình những người khác chưa biết gì, liệu em có tạo dư luận giả, khiến cho những người khác không thể danh chính ngôn thuận đi cướp với em không?”
“... Có!” Mặt Đậu Đậu xoắn xuýt, “Sư thái Bạch Chỉ đúng là quá gian xảo rồi!”
Còn gian xảo hơn cả cô. Hại cô vẫn luôn cảm thấy là mình cướp pháp bảo của người ta, lương tâm bị lên án rất lâu - Hừ, không hề nhé!
Cô biết mình bị oan uổng lâu như vậy, cảm thấy rất khó chịu.
Yêu Nghiệt giơ tay lên xoa đầu cô, nói, “Bọn họ hình như quyết định phân cao thấp rồi.”
Lúc Yêu Nghiệt phổ cập lịch sử tình cảm thế hệ trước cho Đậu Đậu, một cô gái xinh đẹp đi ra sau lưng sư thái Bạch Chỉ. Đậu Đậu biết cô gái này, tên là Bạch Tuyết, là đệ tử đắc ý nhất của Bạch Chỉ, đạo sĩ bắt yêu Xích Anh. Sau đó chính là đại sư huynh Vong Trần của núi Đạo Vương. Rồi sau đó là đệ tử của núi Vân Đài, Bạch Thảo. Cứ như vậy xếp thành một hàng dài, Bạch Linh đứng ở cuối cùng.
Thật ra đây cũng là quy củ bất thành văn của giới tu đạo, tam đại môn phái tu đạo thử trước, nhưng cũng không thể ỷ thế hiếp người thử quá nhiều, nếu không thì quá không công bằng với những tán tu kia.
Cho nên cứ năm năm một lần núi Mạch Thượng mở cửa tìm bảo vật, đều sẽ do mười người được chọn của núi Đạo Vương và núi Vân Đài thử luyện trước. Còn về chùa Chân Vũ, à, trước đó đã nói rồi, người ta không để tâm.
Tóm lại sau khi mười người này thử luyện xong, nếu như bảo bối hiện thế vẫn không nhận chủ, vậy thì phải xem các tán tu kia rồi.
Có điều trước kia có Đậu Đậu ở đây, căn bản không có tán tu nào có cơ hội xuất thủ cả.
Mười người xếp thành hàng, cái hố chuyên dùng để cho bảo khí xuất thổ trên đỉnh núi Mạch Thượng cuối cùng cũng có chút động tĩnh. Đầu tiên là hai tia chớp đùng đùng đánh xuống, sau đó là hai tiếng sấm ầm ầm. Sau đó, mưa sao băng xuất hiện.
Một đám tu sĩ đều nhìn chằm chằm vào cái hố kia, chỉ có một nhóm ba người Đậu Đậu là vẫn có thể dành thời gian xem mưa sao băng thôi.
Các tu sĩ nhìn chằm chằm cái hố kia rất lâu, trong mô đất nhô lên một mầm non màu xanh. Thân nhỏ xíu, hai cái lá non mềm, sau khi nó nhô lên nhìn xung quanh thì dứt khoát rụt đầu lại, lại núp vào trong đất.
Lần này sư thái Bạch Chỉ không vui rồi.
Không dễ gì năm nay hỗn thế ma vương của núi Đạo Vương kia không đến, sao năm nay lại ra cái thứ đồ chơi như vậy chứ! Ra như vậy nhìn không hiểu là cái thứ đồ chơi gì cũng thôi đi, đây thò cái đầu ra rồi lại rụt vào là thế nào hả?
Không được, không cần biết trong đống đất này chôn củ khoai tây hay là cây khoai lang, năm nay cũng phải thuộc về núi Vân Đài!
Cho nên sư thái Bạch Chỉ ra lệnh một tiếng, các đệ tử của núi Vân Đài ào ào xông lên đào. Nhưng bọn họ đào đi đào lại đến khi hết mưa sao băng cũng chẳng đào được cái gì cả.
Vân Tung đứng xem ở bên cạnh, đã sớm không nhịn được vỗ tay ha ha cười to.
Sau đó hình như phản ứng được ông ấy như vậy sẽ mất phong độ của một đại tôn sư, nên tiếng cười kỳ dị lập tức dừng lại.
Đậu Đậu phì cười, sau đó đánh thức Tên Ngốc đang đần mặt ra, “Thần khí sinh khó rồi, chúng ta đi tìm những bảo bối khác đi.”
Cho nên, ừ, sau đó, chuyện biến thành như bây giờ...
Đậu Đậu suy nghĩ một chút, cảm thấy có mâu thuẫn. Nếu như ba người bọn họ là đồng môn, vậy sư thái Bạch Chỉ nói Thiên vấn là bảo vật trấn sơn của lão tổ núi Vân Đài là cái quỷ gì chứ?
Yêu Nghiệt khẽ cong môi, “Nếu như em tính ra pháp bảo hiện thế, ở trong tình hình những người khác chưa biết gì, liệu em có tạo dư luận giả, khiến cho những người khác không thể danh chính ngôn thuận đi cướp với em không?”
“... Có!” Mặt Đậu Đậu xoắn xuýt, “Sư thái Bạch Chỉ đúng là quá gian xảo rồi!”
Còn gian xảo hơn cả cô. Hại cô vẫn luôn cảm thấy là mình cướp pháp bảo của người ta, lương tâm bị lên án rất lâu - Hừ, không hề nhé!
Cô biết mình bị oan uổng lâu như vậy, cảm thấy rất khó chịu.
Yêu Nghiệt giơ tay lên xoa đầu cô, nói, “Bọn họ hình như quyết định phân cao thấp rồi.”
Lúc Yêu Nghiệt phổ cập lịch sử tình cảm thế hệ trước cho Đậu Đậu, một cô gái xinh đẹp đi ra sau lưng sư thái Bạch Chỉ. Đậu Đậu biết cô gái này, tên là Bạch Tuyết, là đệ tử đắc ý nhất của Bạch Chỉ, đạo sĩ bắt yêu Xích Anh. Sau đó chính là đại sư huynh Vong Trần của núi Đạo Vương. Rồi sau đó là đệ tử của núi Vân Đài, Bạch Thảo. Cứ như vậy xếp thành một hàng dài, Bạch Linh đứng ở cuối cùng.
Thật ra đây cũng là quy củ bất thành văn của giới tu đạo, tam đại môn phái tu đạo thử trước, nhưng cũng không thể ỷ thế hiếp người thử quá nhiều, nếu không thì quá không công bằng với những tán tu kia.
Cho nên cứ năm năm một lần núi Mạch Thượng mở cửa tìm bảo vật, đều sẽ do mười người được chọn của núi Đạo Vương và núi Vân Đài thử luyện trước. Còn về chùa Chân Vũ, à, trước đó đã nói rồi, người ta không để tâm.
Tóm lại sau khi mười người này thử luyện xong, nếu như bảo bối hiện thế vẫn không nhận chủ, vậy thì phải xem các tán tu kia rồi.
Có điều trước kia có Đậu Đậu ở đây, căn bản không có tán tu nào có cơ hội xuất thủ cả.
Mười người xếp thành hàng, cái hố chuyên dùng để cho bảo khí xuất thổ trên đỉnh núi Mạch Thượng cuối cùng cũng có chút động tĩnh. Đầu tiên là hai tia chớp đùng đùng đánh xuống, sau đó là hai tiếng sấm ầm ầm. Sau đó, mưa sao băng xuất hiện.
Một đám tu sĩ đều nhìn chằm chằm vào cái hố kia, chỉ có một nhóm ba người Đậu Đậu là vẫn có thể dành thời gian xem mưa sao băng thôi.
Các tu sĩ nhìn chằm chằm cái hố kia rất lâu, trong mô đất nhô lên một mầm non màu xanh. Thân nhỏ xíu, hai cái lá non mềm, sau khi nó nhô lên nhìn xung quanh thì dứt khoát rụt đầu lại, lại núp vào trong đất.
Lần này sư thái Bạch Chỉ không vui rồi.
Không dễ gì năm nay hỗn thế ma vương của núi Đạo Vương kia không đến, sao năm nay lại ra cái thứ đồ chơi như vậy chứ! Ra như vậy nhìn không hiểu là cái thứ đồ chơi gì cũng thôi đi, đây thò cái đầu ra rồi lại rụt vào là thế nào hả?
Không được, không cần biết trong đống đất này chôn củ khoai tây hay là cây khoai lang, năm nay cũng phải thuộc về núi Vân Đài!
Cho nên sư thái Bạch Chỉ ra lệnh một tiếng, các đệ tử của núi Vân Đài ào ào xông lên đào. Nhưng bọn họ đào đi đào lại đến khi hết mưa sao băng cũng chẳng đào được cái gì cả.
Vân Tung đứng xem ở bên cạnh, đã sớm không nhịn được vỗ tay ha ha cười to.
Sau đó hình như phản ứng được ông ấy như vậy sẽ mất phong độ của một đại tôn sư, nên tiếng cười kỳ dị lập tức dừng lại.
Đậu Đậu phì cười, sau đó đánh thức Tên Ngốc đang đần mặt ra, “Thần khí sinh khó rồi, chúng ta đi tìm những bảo bối khác đi.”
/1918
|