Cố phu nhân đưa Đậu Đậu đến bên ngoài một căn biệt thự, xuống xe, sai vệ sĩ cẩn thận đỡ cô ra ngoài.
“Sau này cháu sẽ sống ở đây. Chỉ cần cháu chăm sóc tốt cho Trường Sinh, chúng ta sẽ đối đãi với cháu như con gái.”
“Vâng, cháu biết phải làm thế nào mà.”
Đương nhiên cô sẽ chăm sóc tốt cho Cố Trường Sinh rồi, loại hồn khí tinh khiết trăm năm khó gặp này, nhất định phải nuôi thật tốt để sử dụng tuần hoàn.
Đi thang máy lên tầng, đồ đạc trong nhà không thiếu thứ gì, toàn là những đồ cao cấp. Phòng khách treo tivi tinh thể lỏng cực lớn, sát tường là bể cá cảnh phải dài đến hai mươi mét.
Một cậu con trai nhìn chân thôi cũng đã biết được là cao mét tám mấy đang áp trên bể cá, thò tay vào trong khuấy nước. Cậu nghe thấy tiếng động liền vui tươi hớn hở quay đầu, đôi mắt trong veo sạch sẽ.
Đậu Đậu cảm thấy một luồng khí ấm áp phả vào mặt, liền nhanh chóng đi qua kéo tay Trường Sinh, hít mạnh một hơi.
Mẹ nó, thuần khiết quá~
“Nhìn đi, cá này ~”
Cố Trường Sinh mỉm cười, chỉ cá cho cô xem, Đậu Đậu được hồn khí tưới tắm không nỡ buông tay, “Được, tôi xem cùng anh!”
Cố phu nhân thấy Đậu Đậu rất tự giác chơi với Trường Sinh nên tạm thời bớt được chút lo lắng.
Bà đã sống quá nửa đời người, gặp không ít người, có thể nhìn ra Đậu Đậu thật sự không chê Trường Sinh.
Là một đứa bé rất hiểu chuyện, đáng tiếc là quá xấu!
Đương nhiên Đậu Đậu không chê rồi, cô mừng còn không kịp nữa là. Cố Trường Sinh rất tuấn tú, tuấn tú đến xuất trần. Hơn nữa hồn khí trên người anh rất thơm, không cần Cố phu nhân nói cô cũng sẽ không rời Trường Sinh nửa bước.
Đậu Đậu ăn một bữa thật no, tắm rửa thay quần áo sạch sẽ. Cố phu nhân rất tốt với cô, chuẩn bị một đống quần áo, ngay cả thuốc chữa vết thương trên mặt cô cũng chuẩn bị đến mấy loại. Có thể cảm giác được Cố phu nhân thật sự định nuôi cô như con dâu rồi.
Có điều những vết thương trên mặt cô thuốc bình thường sẽ không chữa được đến tận gốc, bôi rồi cũng vẫn sẽ tái phát như cũ, nếu muốn trừ tận gốc thì phải cần chút thời gian. Nhưng để Cố phu nhân yên tâm, cô vẫn ngoan ngoãn bôi thuốc rồi nói cám ơn dì.
Sau đó không cần Cố phu nhân dặn dò, cô rất tự giác đến bên cạnh chơi cùng Cố Trường Sinh.
Cố phu nhân đứng ở cửa nhìn hai người, trong lòng cảm khái không thôi. Trường Sinh ngốc nghếch nhiều năm như vậy, cầu thầy cầu thuốc đều chẳng ăn thua gì. Bây giờ thầy bói nói mơ hồ như thế, vậy thì cứ còn nước còn tát đi.
“Lão Cố, anh đến mà xem.”
Cố phu nhân vẫy tay, Cố Thanh Vân vừa về đến nhà theo hướng tay bà nhìn vào phòng đồ chơi, thấy Đậu Đậu đang chống cằm xếp gỗ cho Trường Sinh, giúp anh xây thành lâu đài, không hề có chút mất kiên nhẫn nào.
Cố Thanh Vân gật đầu, “Bất kể Đông Quách tiên sinh nói có phải là thật hay không, có người ở cùng nó cũng tốt, ít nhất sẽ không cô đơn nữa.”
Sau đó hai vợ chồng nhìn nhau, rón rén khép hờ cửa lại.
Tai Đậu Đậu rất thính, bắt được mấy chữ Đông Quách tiên sinh, lập tức kinh hãi.
Đông Quách tiên sinh, cả Đế Đô này có thể có mấy Đông Quách tiên sinh cơ chứ?
Người bọn họ nói không phải là tiểu sư điệt chuyên đoán mệnh, cả ngày chỉ biết ba lừa bảy lọc của cô đó chứ?
Đậu Đậu dựng tai nín thở tập trung lắng nghe, sợ bỏ lỡ tình tiết gì. Nhưng vợ chồng họ Cố hình như đã yên tâm rồi, nên nói sang mấy chuyện không liên quan nữa.
Rất nhanh đã qua nửa ngày, buổi tối lúc ăn cơm, ngồi ở vị trí chính chủ của bàn ăn là một bà cụ có ánh mắt sắc bén.
Lúc Đậu Đậu bị Trường Sinh kéo qua, bà cụ trợn mắt nhìn cô một cái, đập đũa xuống nổi giận.
“Tôi không nuốt nổi bữa cơm này nữa!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật muốn chửi bậy__ Kim Đậu Đậu xấu như vậy chẳng lẽ là mong muốn của cô chắc? Không cần ai ai cũng nhắc nhở cô như vậy chứ?
“Sau này cháu sẽ sống ở đây. Chỉ cần cháu chăm sóc tốt cho Trường Sinh, chúng ta sẽ đối đãi với cháu như con gái.”
“Vâng, cháu biết phải làm thế nào mà.”
Đương nhiên cô sẽ chăm sóc tốt cho Cố Trường Sinh rồi, loại hồn khí tinh khiết trăm năm khó gặp này, nhất định phải nuôi thật tốt để sử dụng tuần hoàn.
Đi thang máy lên tầng, đồ đạc trong nhà không thiếu thứ gì, toàn là những đồ cao cấp. Phòng khách treo tivi tinh thể lỏng cực lớn, sát tường là bể cá cảnh phải dài đến hai mươi mét.
Một cậu con trai nhìn chân thôi cũng đã biết được là cao mét tám mấy đang áp trên bể cá, thò tay vào trong khuấy nước. Cậu nghe thấy tiếng động liền vui tươi hớn hở quay đầu, đôi mắt trong veo sạch sẽ.
Đậu Đậu cảm thấy một luồng khí ấm áp phả vào mặt, liền nhanh chóng đi qua kéo tay Trường Sinh, hít mạnh một hơi.
Mẹ nó, thuần khiết quá~
“Nhìn đi, cá này ~”
Cố Trường Sinh mỉm cười, chỉ cá cho cô xem, Đậu Đậu được hồn khí tưới tắm không nỡ buông tay, “Được, tôi xem cùng anh!”
Cố phu nhân thấy Đậu Đậu rất tự giác chơi với Trường Sinh nên tạm thời bớt được chút lo lắng.
Bà đã sống quá nửa đời người, gặp không ít người, có thể nhìn ra Đậu Đậu thật sự không chê Trường Sinh.
Là một đứa bé rất hiểu chuyện, đáng tiếc là quá xấu!
Đương nhiên Đậu Đậu không chê rồi, cô mừng còn không kịp nữa là. Cố Trường Sinh rất tuấn tú, tuấn tú đến xuất trần. Hơn nữa hồn khí trên người anh rất thơm, không cần Cố phu nhân nói cô cũng sẽ không rời Trường Sinh nửa bước.
Đậu Đậu ăn một bữa thật no, tắm rửa thay quần áo sạch sẽ. Cố phu nhân rất tốt với cô, chuẩn bị một đống quần áo, ngay cả thuốc chữa vết thương trên mặt cô cũng chuẩn bị đến mấy loại. Có thể cảm giác được Cố phu nhân thật sự định nuôi cô như con dâu rồi.
Có điều những vết thương trên mặt cô thuốc bình thường sẽ không chữa được đến tận gốc, bôi rồi cũng vẫn sẽ tái phát như cũ, nếu muốn trừ tận gốc thì phải cần chút thời gian. Nhưng để Cố phu nhân yên tâm, cô vẫn ngoan ngoãn bôi thuốc rồi nói cám ơn dì.
Sau đó không cần Cố phu nhân dặn dò, cô rất tự giác đến bên cạnh chơi cùng Cố Trường Sinh.
Cố phu nhân đứng ở cửa nhìn hai người, trong lòng cảm khái không thôi. Trường Sinh ngốc nghếch nhiều năm như vậy, cầu thầy cầu thuốc đều chẳng ăn thua gì. Bây giờ thầy bói nói mơ hồ như thế, vậy thì cứ còn nước còn tát đi.
“Lão Cố, anh đến mà xem.”
Cố phu nhân vẫy tay, Cố Thanh Vân vừa về đến nhà theo hướng tay bà nhìn vào phòng đồ chơi, thấy Đậu Đậu đang chống cằm xếp gỗ cho Trường Sinh, giúp anh xây thành lâu đài, không hề có chút mất kiên nhẫn nào.
Cố Thanh Vân gật đầu, “Bất kể Đông Quách tiên sinh nói có phải là thật hay không, có người ở cùng nó cũng tốt, ít nhất sẽ không cô đơn nữa.”
Sau đó hai vợ chồng nhìn nhau, rón rén khép hờ cửa lại.
Tai Đậu Đậu rất thính, bắt được mấy chữ Đông Quách tiên sinh, lập tức kinh hãi.
Đông Quách tiên sinh, cả Đế Đô này có thể có mấy Đông Quách tiên sinh cơ chứ?
Người bọn họ nói không phải là tiểu sư điệt chuyên đoán mệnh, cả ngày chỉ biết ba lừa bảy lọc của cô đó chứ?
Đậu Đậu dựng tai nín thở tập trung lắng nghe, sợ bỏ lỡ tình tiết gì. Nhưng vợ chồng họ Cố hình như đã yên tâm rồi, nên nói sang mấy chuyện không liên quan nữa.
Rất nhanh đã qua nửa ngày, buổi tối lúc ăn cơm, ngồi ở vị trí chính chủ của bàn ăn là một bà cụ có ánh mắt sắc bén.
Lúc Đậu Đậu bị Trường Sinh kéo qua, bà cụ trợn mắt nhìn cô một cái, đập đũa xuống nổi giận.
“Tôi không nuốt nổi bữa cơm này nữa!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật muốn chửi bậy__ Kim Đậu Đậu xấu như vậy chẳng lẽ là mong muốn của cô chắc? Không cần ai ai cũng nhắc nhở cô như vậy chứ?
/1918
|