Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 531: Ma không đáng sợ, thứ đáng sợ là lòng người (1)
/1918
|
Đậu Đậu càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, vẫn quyết định lại bám theo thầy Mục một chuyến. Lần này cô dẫn theo Tên Ngốc, biết đâu con chó lau nhà của cậu ta biết cái gì thì sao?
Buổi chiều vừa tan học, Đậu Đậu liền đi tìm Tên Ngốc ngay. Yêu Nghiệt bế hai đứa bé ẩn thân đi theo sau lưng cô, nhiều lần cảnh cáo hai đứa bé phải im lặng. Viên Viên không cảm thấy sao cả, nhưng Biển Biển đã rất mệt mỏi rồi. Mẹ ngốc của bọn nó không cho ba nhát gan đặt bọn nó vào trong không gian, chẳng lẽ ba nhát gan cứ định bế bọn nó mãi như vậy à? Thế này… thế này còn không bằng ở trong không gian nữa!
Nghĩ đến đây, Biển Biển không nhịn được mở miệng: Ba nhát gan ba nhát gan, con muốn vào không gian, con sẽ không mách mẹ ngốc đâu.
Yêu Nghiệt nhìn nó: Thật không?
Biển Biển vội vàng gật đầu: Thật thật.
Yêu Nghiệt suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này đáng tin, vì vậy duỗi tay áo, bỏ Biển Biển vào.
Có Biển Biển làm gương, Viên Viên thích vui vẻ yêu tự do cũng không nhịn được. Nó cũng bắt chước theo, cũng dùng giọng nói non nớt bảo đảm với ba nói: Ba ơi, ba, Viên Viên cũng muốn vào trong cung điện lớn chơi, Viên Viên sẽ không mách mẹ đâu.
Nhưng Yêu Nghiệt không hề tin nó, con trai nhà mình còn coi như có thể tin, con gái nhà mình thì đã có tiền án rồi!
Lần trước hắn bị vợ nhốt ở phòng khách, chính là con nhóc con xấu xa này tố cáo hắn, sau đó còn mặc cả với hắn muốn hai viên kẹo nữa. Phải biết răng của trẻ con ở Xà tộc rất quan trọng, nếu như bị đường làm mòn răng độc, vậy thì sẽ mất đi một thứ vũ khí sắc bén nhất.
Cho nên Yêu Nghiệt cân nhắc lợi hại, nhấc cái đuôi nhỏ mập của con gái lên, làm như không nghe thấy gì cả.
Viên Viên đảo đôi mắt to đen láy, mở miệng định gọi mẹ. Yêu Nghiệt lập tức sởn gai ốc, vội vàng nhét nó vào trong cung điện. Được, coi như hắn sợ nó, cùng lắm thì bị vợ mắng mấy câu thôi, ngộ nhỡ con gái gọi thật, vợ nghe thấy thì hắn làm sao còn đi theo sau lưng vợ bảo vệ cho cô được nữa chứ?
Cho nên, ừ, để hai đứa bé ở trong không gian vẫn tốt hơn.
Yêu Nghiệt thu xếp cho hai đứa bé xong, Đậu Đậu đã dẫn Tên Ngốc mặt đầy hưng phấn đi ra rồi. Tên Ngốc nghe thấy bắt ma rất kích động, biết mình có đất dụng võ lại càng kích động hơn. Cậu ta đã thu phục Cây Lau Nhà lâu như vậy rồi, vẫn chưa dùng nó bao giờ cả. Lần này có cơ hội tốt như vậy, là la hay là ngựa, cuối cùng cũng có thể lôi ra ngoài dùng.
Cậu ta vừa cùng Đậu Đậu theo dõi thầy Mục, vừa hỏi chó lau nhà về tình hình gia đình của thầy Mục. Nhưng mà bọn họ chỉ biết tên của thầy Mục là Mục Quốc Lương, đến ngày sinh cũng không có, trên đời này có nhiều người tên là Mục Quốc Lương như vậy, chó lau nhà sao biết là ai chứ?
Vì vậy nó lập tức nói với Tên Ngốc hai chữ: không biết.
Khóe miệng Tên Ngốc giật giật, thầm nghĩ: Sao cái gì mày cũng không biết thế? Mày không phải là biết đoán mệnh à?
Chó lau nhà vừa nghe thấy thế liền không vui, nó biết đoán mệnh, nhưng cũng không chịu nổi chủ nhân kém tắm như vậy! Huống hồ cậu ta chỉ cho một cái tên, tính ra cái gì được chứ?
Có điều hai sư điệt đều không dễ dàng từ bỏ, cho dù không có một chút tin tức nào thì cũng theo dõi Mục Quốc Lương đến tận con hẻm anh ta ở. Mới vừa vào hẻm đã nhìn thấy một bà lão hiền hậu ngồi ở trong sân nhặt rau, hình như bà ấy đang chào hỏi với Mục Quốc Lương, nói, “Tiểu Mục, cháu về rồi à? Mẹ cháu đã nấu xong cơm cho cháu rồi, đang đợi cháu trong nhà đấy.”
Thầy Mục gật đầu, không nói gì, đi thẳng vào một căn nhà nằm ở phía bắc mặt hướng về phía nam trong tứ hợp viện. Sau đó bà cụ kia nói một mình, “Haiz, đứa trẻ vốn dĩ ngoan ngoãn như vậy, xảy ra loại chuyện đó, bây giờ đã không thích nói chuyện nữa rồi.”
Buổi chiều vừa tan học, Đậu Đậu liền đi tìm Tên Ngốc ngay. Yêu Nghiệt bế hai đứa bé ẩn thân đi theo sau lưng cô, nhiều lần cảnh cáo hai đứa bé phải im lặng. Viên Viên không cảm thấy sao cả, nhưng Biển Biển đã rất mệt mỏi rồi. Mẹ ngốc của bọn nó không cho ba nhát gan đặt bọn nó vào trong không gian, chẳng lẽ ba nhát gan cứ định bế bọn nó mãi như vậy à? Thế này… thế này còn không bằng ở trong không gian nữa!
Nghĩ đến đây, Biển Biển không nhịn được mở miệng: Ba nhát gan ba nhát gan, con muốn vào không gian, con sẽ không mách mẹ ngốc đâu.
Yêu Nghiệt nhìn nó: Thật không?
Biển Biển vội vàng gật đầu: Thật thật.
Yêu Nghiệt suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này đáng tin, vì vậy duỗi tay áo, bỏ Biển Biển vào.
Có Biển Biển làm gương, Viên Viên thích vui vẻ yêu tự do cũng không nhịn được. Nó cũng bắt chước theo, cũng dùng giọng nói non nớt bảo đảm với ba nói: Ba ơi, ba, Viên Viên cũng muốn vào trong cung điện lớn chơi, Viên Viên sẽ không mách mẹ đâu.
Nhưng Yêu Nghiệt không hề tin nó, con trai nhà mình còn coi như có thể tin, con gái nhà mình thì đã có tiền án rồi!
Lần trước hắn bị vợ nhốt ở phòng khách, chính là con nhóc con xấu xa này tố cáo hắn, sau đó còn mặc cả với hắn muốn hai viên kẹo nữa. Phải biết răng của trẻ con ở Xà tộc rất quan trọng, nếu như bị đường làm mòn răng độc, vậy thì sẽ mất đi một thứ vũ khí sắc bén nhất.
Cho nên Yêu Nghiệt cân nhắc lợi hại, nhấc cái đuôi nhỏ mập của con gái lên, làm như không nghe thấy gì cả.
Viên Viên đảo đôi mắt to đen láy, mở miệng định gọi mẹ. Yêu Nghiệt lập tức sởn gai ốc, vội vàng nhét nó vào trong cung điện. Được, coi như hắn sợ nó, cùng lắm thì bị vợ mắng mấy câu thôi, ngộ nhỡ con gái gọi thật, vợ nghe thấy thì hắn làm sao còn đi theo sau lưng vợ bảo vệ cho cô được nữa chứ?
Cho nên, ừ, để hai đứa bé ở trong không gian vẫn tốt hơn.
Yêu Nghiệt thu xếp cho hai đứa bé xong, Đậu Đậu đã dẫn Tên Ngốc mặt đầy hưng phấn đi ra rồi. Tên Ngốc nghe thấy bắt ma rất kích động, biết mình có đất dụng võ lại càng kích động hơn. Cậu ta đã thu phục Cây Lau Nhà lâu như vậy rồi, vẫn chưa dùng nó bao giờ cả. Lần này có cơ hội tốt như vậy, là la hay là ngựa, cuối cùng cũng có thể lôi ra ngoài dùng.
Cậu ta vừa cùng Đậu Đậu theo dõi thầy Mục, vừa hỏi chó lau nhà về tình hình gia đình của thầy Mục. Nhưng mà bọn họ chỉ biết tên của thầy Mục là Mục Quốc Lương, đến ngày sinh cũng không có, trên đời này có nhiều người tên là Mục Quốc Lương như vậy, chó lau nhà sao biết là ai chứ?
Vì vậy nó lập tức nói với Tên Ngốc hai chữ: không biết.
Khóe miệng Tên Ngốc giật giật, thầm nghĩ: Sao cái gì mày cũng không biết thế? Mày không phải là biết đoán mệnh à?
Chó lau nhà vừa nghe thấy thế liền không vui, nó biết đoán mệnh, nhưng cũng không chịu nổi chủ nhân kém tắm như vậy! Huống hồ cậu ta chỉ cho một cái tên, tính ra cái gì được chứ?
Có điều hai sư điệt đều không dễ dàng từ bỏ, cho dù không có một chút tin tức nào thì cũng theo dõi Mục Quốc Lương đến tận con hẻm anh ta ở. Mới vừa vào hẻm đã nhìn thấy một bà lão hiền hậu ngồi ở trong sân nhặt rau, hình như bà ấy đang chào hỏi với Mục Quốc Lương, nói, “Tiểu Mục, cháu về rồi à? Mẹ cháu đã nấu xong cơm cho cháu rồi, đang đợi cháu trong nhà đấy.”
Thầy Mục gật đầu, không nói gì, đi thẳng vào một căn nhà nằm ở phía bắc mặt hướng về phía nam trong tứ hợp viện. Sau đó bà cụ kia nói một mình, “Haiz, đứa trẻ vốn dĩ ngoan ngoãn như vậy, xảy ra loại chuyện đó, bây giờ đã không thích nói chuyện nữa rồi.”
/1918
|