Lạc Lê yên lặng một lúc, nói, “Được, anh đi xem xem, em… em về lớp học trước đi.”
Đậu Đậu gật đầu, xoay người trở về phòng học.
Đã làm rõ tung tích hồn phách của thầy Mục rồi, còn về tên Mục Quốc Đống này, không liên quan đến cô nữa. Cô chỉ quan tâm đến ma quỷ yêu quái này nọ, còn người thì... không có hứng.
Sau khi Đậu Đậu rời đi, Lạc Lê đến ngay phòng học chỗ mấy người Trương Khải Bình.
Bên ngoài phòng học, tiểu thiếu gia Diệp Tinh Trạch của Diệp gia đang bám lên cửa sổ nghe trộm. Cậu ta thật sự rất mò, cho nên vừa rồi lúc tránh cảnh hai tình địch gặp nhau kia thì liền chạy một lèo đến nơi này. Cậu ta rất muốn biết, rốt cuộc là thù hận lớn thế nào mới có thể khiến cho Mục Quốc Đống giết em ruột của mình như vậy. Người khác không nhận ra, mẹ già nhà gã ta cũng không nhận ra được à? Nhận ra nhưng giả vờ không biết gì cả, bà cụ này cũng là một người làm chuyện lớn mà!
Lạc Lê vỗ vai Tên Ngốc. Tên Ngốc run rẩy, sau đó quay đầu nhìn thấy là Lạc Lê, cậu ta lập tức ra hiệu đừng lên tiếng, “Tôi nghe một lúc nữa, chỉ một tẹo nữa thôi.”
Lạc Lê không biết làm sao, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng học, Trương Khải Bình đã gọi tổ chuyên án đến kiểm tra dấu vân tay rồi, Mục Quốc Đống thấy chuyện sắp bại lộ, đứng lên đánh Trương Khải Bình một quyền muốn chạy ra ngoài. Sau đó Lạc Lê đẩy cửa vào, một cước đạp gã lên tường, “Còng lại trước đã, dẫn về Cục thẩm vấn sau.”
Trương Khải Bình rên lên một tiếng che bả vai, thấy Lạc Lê nhìn qua, vội vàng kéo Tiểu Bạch nấp ra sau lưng.
Lạc Lê không nói gì, thấy hai cảnh sát còng Mục Quốc Đống lại, hắn bấm đốt ngón tay, nói, “Bắt luôn cả bà cụ ở nhà gã lại, người giết em dâu gã không chỉ một mình gã đâu.”
Trương Khải Bình kinh hãi, “Thiếu soái, anh nói là gã và mẹ gã liên hiệp giết em dâu của gã sao?”
Lạc Lê gật đầu, “Ừ.”
“Anh… sao anh lại biết.”
Trương Khải Bình vừa mới hỏi ra liền hiểu ngay, Thiếu soái cũng là đạo sĩ bắt yêu. Được rồi, thời đại này đạo sĩ bắt yêu đúng là chạy khắp nơi mà!
Sau đó anh ta cũng không nói gì nữa, vội vàng gọi điện thoại về Cục cảnh sát sai người đi bắt bà cụ kia.
Bởi vì Mục Quốc Đống đóng giả thầy giáo trong trường, để tránh khủng hoảng không cần thiết cho nên người của Cục cảnh sát lén lén lút lút tắt cái còi hú trên xe cảnh sát rồi lái xe chở gã vội vàng rời đi.
Trường học ở Cửu Châu, công tác bảo mật đối với loại chuyện như vậy vẫn rất tốt. Cho nên gần như không chút nghi ngờ, buổi chiều trường học đã có giáo viên mới đến. Còn phát thông báo nói, nhà thầy Mục có chuyện, bất đắc dĩ nên từ chức rồi.
Đối với chuyện này, quần chúng cắn hạt dưa không rõ chân tướng nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không muốn suy nghĩ đến phương diện khủng bố như vậy. Chỉ cho là gần đây thầy Mục dạy quá kém, cho nên trường học kiếm cớ để đuổi đi thôi.
Khụ, cái này cũng… rất tốt! Ít nhất chứng minh trẻ em trong trường học so với người trong xã hội thì càng ngây thơ càng thánh thiện hơn.
Sau đó, Tên Ngốc bèn uy hiếp nói không cho cậu ta biết chân tướng thì đừng hòng khóa miệng cậu ta lại, sau cùng đã thành công trà trộn vào Cục cảnh sát để dự thính thẩm vấn.
Đương nhiên có quy định nên Trương Khải Bình không thể không lấy cảnh phục của đồng nghiệp xin nghỉ cho cậu ta thay.
Bình thường Tên Ngốc nhìn cà lơ phất phơ nhưng thay cảnh phục vào rồi, còn thật sự có dáng vẻ anh tuấn tiêu sái của soái ca mặc đồng phục cảnh sát nữa. Các cảnh sát nữ nhìn mà không khỏi dừng chân, tụm năm tụm ba nghe ngóng xem trong Cục từ lúc nào có một anh chàng đẹp trai như vậy.
Thấy Tên Ngốc sắp gây ra náo động, Trương Khải Bình không dám nán lại, vội vàng dẫn người đi thẩm vấn phạm nhân.
Mục Quốc Đống đã bị áp giải đi kiểm tra dấu vân tay rồi, bà Mục cũng bị người của Cục cảnh sát mời đến. Thấy chuyện sắp bại lộ, hai mẹ con liền khai nhận.
Đậu Đậu gật đầu, xoay người trở về phòng học.
Đã làm rõ tung tích hồn phách của thầy Mục rồi, còn về tên Mục Quốc Đống này, không liên quan đến cô nữa. Cô chỉ quan tâm đến ma quỷ yêu quái này nọ, còn người thì... không có hứng.
Sau khi Đậu Đậu rời đi, Lạc Lê đến ngay phòng học chỗ mấy người Trương Khải Bình.
Bên ngoài phòng học, tiểu thiếu gia Diệp Tinh Trạch của Diệp gia đang bám lên cửa sổ nghe trộm. Cậu ta thật sự rất mò, cho nên vừa rồi lúc tránh cảnh hai tình địch gặp nhau kia thì liền chạy một lèo đến nơi này. Cậu ta rất muốn biết, rốt cuộc là thù hận lớn thế nào mới có thể khiến cho Mục Quốc Đống giết em ruột của mình như vậy. Người khác không nhận ra, mẹ già nhà gã ta cũng không nhận ra được à? Nhận ra nhưng giả vờ không biết gì cả, bà cụ này cũng là một người làm chuyện lớn mà!
Lạc Lê vỗ vai Tên Ngốc. Tên Ngốc run rẩy, sau đó quay đầu nhìn thấy là Lạc Lê, cậu ta lập tức ra hiệu đừng lên tiếng, “Tôi nghe một lúc nữa, chỉ một tẹo nữa thôi.”
Lạc Lê không biết làm sao, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng học, Trương Khải Bình đã gọi tổ chuyên án đến kiểm tra dấu vân tay rồi, Mục Quốc Đống thấy chuyện sắp bại lộ, đứng lên đánh Trương Khải Bình một quyền muốn chạy ra ngoài. Sau đó Lạc Lê đẩy cửa vào, một cước đạp gã lên tường, “Còng lại trước đã, dẫn về Cục thẩm vấn sau.”
Trương Khải Bình rên lên một tiếng che bả vai, thấy Lạc Lê nhìn qua, vội vàng kéo Tiểu Bạch nấp ra sau lưng.
Lạc Lê không nói gì, thấy hai cảnh sát còng Mục Quốc Đống lại, hắn bấm đốt ngón tay, nói, “Bắt luôn cả bà cụ ở nhà gã lại, người giết em dâu gã không chỉ một mình gã đâu.”
Trương Khải Bình kinh hãi, “Thiếu soái, anh nói là gã và mẹ gã liên hiệp giết em dâu của gã sao?”
Lạc Lê gật đầu, “Ừ.”
“Anh… sao anh lại biết.”
Trương Khải Bình vừa mới hỏi ra liền hiểu ngay, Thiếu soái cũng là đạo sĩ bắt yêu. Được rồi, thời đại này đạo sĩ bắt yêu đúng là chạy khắp nơi mà!
Sau đó anh ta cũng không nói gì nữa, vội vàng gọi điện thoại về Cục cảnh sát sai người đi bắt bà cụ kia.
Bởi vì Mục Quốc Đống đóng giả thầy giáo trong trường, để tránh khủng hoảng không cần thiết cho nên người của Cục cảnh sát lén lén lút lút tắt cái còi hú trên xe cảnh sát rồi lái xe chở gã vội vàng rời đi.
Trường học ở Cửu Châu, công tác bảo mật đối với loại chuyện như vậy vẫn rất tốt. Cho nên gần như không chút nghi ngờ, buổi chiều trường học đã có giáo viên mới đến. Còn phát thông báo nói, nhà thầy Mục có chuyện, bất đắc dĩ nên từ chức rồi.
Đối với chuyện này, quần chúng cắn hạt dưa không rõ chân tướng nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không muốn suy nghĩ đến phương diện khủng bố như vậy. Chỉ cho là gần đây thầy Mục dạy quá kém, cho nên trường học kiếm cớ để đuổi đi thôi.
Khụ, cái này cũng… rất tốt! Ít nhất chứng minh trẻ em trong trường học so với người trong xã hội thì càng ngây thơ càng thánh thiện hơn.
Sau đó, Tên Ngốc bèn uy hiếp nói không cho cậu ta biết chân tướng thì đừng hòng khóa miệng cậu ta lại, sau cùng đã thành công trà trộn vào Cục cảnh sát để dự thính thẩm vấn.
Đương nhiên có quy định nên Trương Khải Bình không thể không lấy cảnh phục của đồng nghiệp xin nghỉ cho cậu ta thay.
Bình thường Tên Ngốc nhìn cà lơ phất phơ nhưng thay cảnh phục vào rồi, còn thật sự có dáng vẻ anh tuấn tiêu sái của soái ca mặc đồng phục cảnh sát nữa. Các cảnh sát nữ nhìn mà không khỏi dừng chân, tụm năm tụm ba nghe ngóng xem trong Cục từ lúc nào có một anh chàng đẹp trai như vậy.
Thấy Tên Ngốc sắp gây ra náo động, Trương Khải Bình không dám nán lại, vội vàng dẫn người đi thẩm vấn phạm nhân.
Mục Quốc Đống đã bị áp giải đi kiểm tra dấu vân tay rồi, bà Mục cũng bị người của Cục cảnh sát mời đến. Thấy chuyện sắp bại lộ, hai mẹ con liền khai nhận.
/871
|