Bà cụ kia tranh cãi với cha mẹ của con dâu tới đây, nói như cây ngay không sợ chết đứng, còn bày ra sự thật giảng đạo lý, nói con trai nhỏ của bà ta không có con, con trai nhỏ không được, để cho con trai lớn thì làm sao?
Còn nói ở thời cổ đại, chuyện chung vợ còn ít à?
Cảnh sát đần mặt ra, suýt nữa tưởng là mình trở lại xã hội cũ rồi!
Nếu như chỉ có bà cụ kia nói như vậy thì cũng thôi đi, Mục Quốc Đống lại cũng nói như vậy. Nói gã năm đó cũng là người có ăn có học thi đỗ đại học Đế Đô, sách của gã đã học đến không còn gì nữa rồi!
Nghe thấy những cảnh sát khác nói như vậy, Trương Khải Bình cười lạnh, “Học nhiều tam quan cũng xiêu vẹo rồi? Thật là, cái thời này đâu ra nhiều tội phạm có chỉ số thông minh cao như vậy chứ? Tam quan xiêu vẹo, cho dù chỉ số thông minh cao nữa hay học nhiều nữa thì tương lai cũng vẫn nguy hại cho xã hội như vậy thôi.”
Sau đó thấy cha mẹ của cô con dâu trong phòng muốn đánh bà cụ kia, anh ta vội vàng sai một cảnh sát kéo ra. Trong phòng vô cùng ầm ĩ, cảnh sát ghi chép cũng đã sắp xếp gần xong ngọn nguồn rồi.
Tổng kết lại chính là thầy Mục kiếm tiền vất vả nuôi gia đình, kết quả hai người thân tam quan xiêu vẹo lại ở sau lưng muốn làm nhục vợ anh ta. Mặc dù vợ anh ta đúng là một người lười, nhưng cô ta cũng là một người biết lễ tiết làm vợ. Cô ta không nghe theo, nói chuyện này cho thầy Mục. Thầy Mục ngại vì áp lực đạo đức, đương nhiên không thể làm gì hai người thân, chỉ bảo cô ta không có chuyện gì thì chịu khó đi ra ngoài, đừng suốt ngày ở nhà. Lần này thì hay rồi, hai mẹ con tam quan xiêu vẹo kia trực tiếp đặt chuyện là con dâu không đứng đắn, vu oan thôi không nói, còn liên hiệp lại ép con dâu.
Bởi vì bọn họ đã sớm tung tin nói con dâu lăng nhăng, hàng xóm láng giềng trong ngõ cũng chỉ coi là chuyện nhà của người ta. Con dâu không nghe theo, bị bà cụ kia cầm chày cán bột đánh ngất đi, sau đó con trai lớn làm nhục. Sau khi bị làm nhục, con dâu muốn báo cảnh sát, con trai lớn nổi lên sát tâm, trực tiếp cầm chày cán bột, một nhát đánh chết cô ta.
Thầy Mục về nhà nhìn thấy một màn này, tim hoàn toàn lạnh lẽo. Anh ta muốn báo cảnh sát, nhưng bà cụ kia không cho, còn lấy cái chết ra để ép, nếu như anh ta dám báo cảnh sát thì bà ta sẽ chết ngay trước mặt anh ta.
Thầy Mục bị đạo đức trói buộc cả đời, lần này cũng không ngoại lệ. Cho nên anh ta giấu tin tức, nói với cha mẹ vợ anh ta đưa vợ ra nước ngoài chữa bệnh vô sinh. Lúc đó cha mẹ vợ anh ta không biết người không thể sinh con là anh ta, tư tưởng quan niệm kiểu cũ vẫn cảm thấy người phụ nữ không sinh được con thì nhất định là vấn đề của người phụ nữ.
Vì vậy, chuyện này cứ thế giấu đi. Thầy Mục sống vô tri vô giác, lại lấp cái động không đáy này suốt ba năm. Sau đó hai mẹ con này còn tệ hại hơn, coi anh ta như gà đẻ trứng vàng, không những muốn anh ta mua nhà cho anh trai, còn muốn dùng tiền của anh ta để giúp anh trai cưới vợ.
Thầy Mục nghĩ đến nỗi đau người vợ yêu bị chịu nhục, không thể nhịn được nữa, mượn danh nghĩa hàng xóm cả đêm viết thư nặc danh, tố cáo quá trình Mục Quốc Đống giết người với Cục cảnh sát.
Sau đó cảnh sát đi bắt người, Mục Quốc Đống nhanh trí nhận ra nên trốn đi. Gã chưa từ bỏ ý định, gã không muốn ngồi tù như vậy. Gã đọc rất nhiều sách, gã biết, gã và thầy Mục là anh em sinh đôi cùng trứng. Sự thật này khiến cho Mục Quốc Đống nổi lên ý xấu, gã phải để cho em trai gã gánh tội thay.
Đúng, gã phải để cho em trai gã gánh tội thay!
Gã tìm được một kho lạnh, dùng dịch nito đông lạnh đông thành một cây băng, cây băng dài bằng cái đũa, dùng thủ pháp đặc biệt xử lý qua, độ sắc bén không khác nào ngân châm. Gã dùng cây băng nito đó nhân lúc thầy Mục ngủ say không phòng bị, xuyên qua lỗ tai thầy Mục.
Còn nói ở thời cổ đại, chuyện chung vợ còn ít à?
Cảnh sát đần mặt ra, suýt nữa tưởng là mình trở lại xã hội cũ rồi!
Nếu như chỉ có bà cụ kia nói như vậy thì cũng thôi đi, Mục Quốc Đống lại cũng nói như vậy. Nói gã năm đó cũng là người có ăn có học thi đỗ đại học Đế Đô, sách của gã đã học đến không còn gì nữa rồi!
Nghe thấy những cảnh sát khác nói như vậy, Trương Khải Bình cười lạnh, “Học nhiều tam quan cũng xiêu vẹo rồi? Thật là, cái thời này đâu ra nhiều tội phạm có chỉ số thông minh cao như vậy chứ? Tam quan xiêu vẹo, cho dù chỉ số thông minh cao nữa hay học nhiều nữa thì tương lai cũng vẫn nguy hại cho xã hội như vậy thôi.”
Sau đó thấy cha mẹ của cô con dâu trong phòng muốn đánh bà cụ kia, anh ta vội vàng sai một cảnh sát kéo ra. Trong phòng vô cùng ầm ĩ, cảnh sát ghi chép cũng đã sắp xếp gần xong ngọn nguồn rồi.
Tổng kết lại chính là thầy Mục kiếm tiền vất vả nuôi gia đình, kết quả hai người thân tam quan xiêu vẹo lại ở sau lưng muốn làm nhục vợ anh ta. Mặc dù vợ anh ta đúng là một người lười, nhưng cô ta cũng là một người biết lễ tiết làm vợ. Cô ta không nghe theo, nói chuyện này cho thầy Mục. Thầy Mục ngại vì áp lực đạo đức, đương nhiên không thể làm gì hai người thân, chỉ bảo cô ta không có chuyện gì thì chịu khó đi ra ngoài, đừng suốt ngày ở nhà. Lần này thì hay rồi, hai mẹ con tam quan xiêu vẹo kia trực tiếp đặt chuyện là con dâu không đứng đắn, vu oan thôi không nói, còn liên hiệp lại ép con dâu.
Bởi vì bọn họ đã sớm tung tin nói con dâu lăng nhăng, hàng xóm láng giềng trong ngõ cũng chỉ coi là chuyện nhà của người ta. Con dâu không nghe theo, bị bà cụ kia cầm chày cán bột đánh ngất đi, sau đó con trai lớn làm nhục. Sau khi bị làm nhục, con dâu muốn báo cảnh sát, con trai lớn nổi lên sát tâm, trực tiếp cầm chày cán bột, một nhát đánh chết cô ta.
Thầy Mục về nhà nhìn thấy một màn này, tim hoàn toàn lạnh lẽo. Anh ta muốn báo cảnh sát, nhưng bà cụ kia không cho, còn lấy cái chết ra để ép, nếu như anh ta dám báo cảnh sát thì bà ta sẽ chết ngay trước mặt anh ta.
Thầy Mục bị đạo đức trói buộc cả đời, lần này cũng không ngoại lệ. Cho nên anh ta giấu tin tức, nói với cha mẹ vợ anh ta đưa vợ ra nước ngoài chữa bệnh vô sinh. Lúc đó cha mẹ vợ anh ta không biết người không thể sinh con là anh ta, tư tưởng quan niệm kiểu cũ vẫn cảm thấy người phụ nữ không sinh được con thì nhất định là vấn đề của người phụ nữ.
Vì vậy, chuyện này cứ thế giấu đi. Thầy Mục sống vô tri vô giác, lại lấp cái động không đáy này suốt ba năm. Sau đó hai mẹ con này còn tệ hại hơn, coi anh ta như gà đẻ trứng vàng, không những muốn anh ta mua nhà cho anh trai, còn muốn dùng tiền của anh ta để giúp anh trai cưới vợ.
Thầy Mục nghĩ đến nỗi đau người vợ yêu bị chịu nhục, không thể nhịn được nữa, mượn danh nghĩa hàng xóm cả đêm viết thư nặc danh, tố cáo quá trình Mục Quốc Đống giết người với Cục cảnh sát.
Sau đó cảnh sát đi bắt người, Mục Quốc Đống nhanh trí nhận ra nên trốn đi. Gã chưa từ bỏ ý định, gã không muốn ngồi tù như vậy. Gã đọc rất nhiều sách, gã biết, gã và thầy Mục là anh em sinh đôi cùng trứng. Sự thật này khiến cho Mục Quốc Đống nổi lên ý xấu, gã phải để cho em trai gã gánh tội thay.
Đúng, gã phải để cho em trai gã gánh tội thay!
Gã tìm được một kho lạnh, dùng dịch nito đông lạnh đông thành một cây băng, cây băng dài bằng cái đũa, dùng thủ pháp đặc biệt xử lý qua, độ sắc bén không khác nào ngân châm. Gã dùng cây băng nito đó nhân lúc thầy Mục ngủ say không phòng bị, xuyên qua lỗ tai thầy Mục.
/1918
|