Tên Ngốc gật đầu, vỗ ngực bảo đảm, “Đương nhiên rồi, tiểu gia nói không nói là không nói, kín miệng như bưng!”
Sau đó cậu ta thay cảnh phục, vẫn có lời muốn nói, “Này, cảnh sát Trương, vừa rồi gã nói cái gì mà nhiệt độ của sợi băng càng thấp thì lực sát thương càng cao, là ý gì thế?”
Trương Khải Bình không biết phải làm sao, “Học cho tốt vật lý rồi, rất nhanh cậu sẽ biết có ý gì thôi.”
Sau đó anh ta giục Tên Ngốc, “Mau thay đồ đi, thay xong cậu có thể tự bắt xe đi rồi, chuyện của Mục Quốc Đống còn phải báo cáo lên trên, tôi cũng không rảnh để tiễn cậu được.”
Tên Ngốc thay quần áo xong, thấy Trương Khải Bình đội mũ cầm ghi chép thẩm vấn nghiêm trang lật xem, cậu ta đột nhiên mở miệng nói, “Anh là một cảnh sát tốt.”
Trương Khải Bình ngẩn ra, sau đó cười, “Thật không?”
Tên Ngốc vừa mới thay đổi cách nhìn với Trương Khải Bình, thấy anh ta cười như vậy, xụ miệng lại nuốt lời, “Hừ, tôi không nên khen anh. Tạm biệt.”
Sau đó cậu ta đi giày, lạch bạch chạy ra khỏi Cục cảnh sát bắt xe.
Trương Khải Bình ngẩn tò te một lúc, chỉ vào mũi mình hỏi hai cô Tiểu Bạch, “Cậu ta vừa nói anh là cảnh sát tốt, em có nghe thấy không?”
Hai Tiểu Bạch gật đầu, “Có nghe thấy.”
“Vậy cậu ta lại nói không nên khen anh là ý gì?”
Sắc mặt hai Tiểu Bạch xoắn xuýt, hồi lâu nói, “À, khiêm tốn khiến người ta tiến bộ, kiêu ngạo khiến người ta tụt hậu, đại khái là cậu ta sợ anh kiêu ngạo.”
Trương Khải Bình, “... Coi như anh chưa hỏi gì.”
Tên Ngốc không biết mình đã lấp thêm vào nỗi buồn của Trương Khải Bình, nhàn nhã ngồi xe về trường, vô cùng vui vẻ. Không nói gì nữa, sau này không chỉ phải ôm bắp đùi của sư thúc công và Đại thần mà còn phải tạo quan hệ tốt với Trương Khải Bình nữa. Lần nghe thẩm vấn này đã làm cậu ta mở rộng tầm mắt. Sư thúc không nghe, thật sự là tổn thất của người. Nhưng mà không sao, cậu ta nghe rồi. Làm một tiểu sư điệt năm tốt, cậu ta có trách nhiệm có nghĩa vụ kể câu chuyện tam quan nát bét này cho sư thúc nghe!
Nhưng nhìn đồng hồ đã chỉ đến giờ tan học, cho nên cậu ta nghĩ một chút, dứt khoát đợi lúc ăn cơm tối rồi hãy nói. Cho nên, cái suy nghĩ này của cậu ta đã hoàn toàn bán đứng sư thúc của cậu ta rồi.
Vì sao Đậu Đậu không đi nghe chuyện nhà của thầy Mục?
Không có hứng là một mặt, sợ Yêu Nghiệt phát hiện cô xen vào chuyện của người ta là mặt khác.
Tiểu sư điệt thì hay rồi, nghe thẩm vấn đến high luôn, trực tiếp để lộ chuyện cô tra quỷ đoán mệnh ra.
Vì vậy trên bàn ăn một mảnh yên lặng, chỉ còn lại Tên Ngốc đang không ngừng ăn thịt, nói chuyện.
Cậu ta thêm mắm thêm muối miêu tả toàn bộ quá trình thẩm vấn sinh động như thật, sau đó nhìn Đậu Đậu, hỏi, “Sư thúc sao người lại không ngạc nhiên thế? Người không cảm thấy chuyện này vô cùng hiếm lạ à? Hiếm lạ đến nỗi con cũng chưa từng nghe qua luôn này!”
Đậu Đậu ha ha cười khan hai tiếng, không phát biểu ý kiến.
Nếu như Tên Ngốc vừa mở miệng không phải nói là “Sư thúc, con ma đó kẻ sát nhân đó mà chúng ta giúp đỡ tra đó”, có lẽ cô sẽ thừa nhận nếu như biết cái chết của thầy Mục phức tạp quanh co như vậy thì cô vẫn muốn đi tận mắt chứng kiến.
Mà bây giờ, cô nào còn tâm tư nghe chuyện nhà của thầy Mục chứ!
Ánh mắt Yêu Nghiệt nhìn cô, cô cũng nghi ngờ là cô cắm sừng cho hắn rồi biết không hả?
Vì vậy Đậu Đậu sau khi cười khan hai tiếng, lập tức sắp xếp lại lời nói, “Khụ, Lão Cửu à, chuyện này ấy mà… anh phải nghe em giải thích.”
“Giải thích? Giải thích cái gì?”
Tên Ngốc cắn thịt đần mặt ra, hoàn toàn không hiểu sư thúc đang nói gì.
Á, cậu ta sau khi trải sự đời quá kích động, liền quên mất trước đó Đậu Đậu đã nói với cậu ta là sư thúc công của cậu ta không cho cô đi bắt quỷ rồi.
Đậu Đậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ăn thịt của cậu đi!”
Cái Tên Ngốc hố người này!
Sau đó cậu ta thay cảnh phục, vẫn có lời muốn nói, “Này, cảnh sát Trương, vừa rồi gã nói cái gì mà nhiệt độ của sợi băng càng thấp thì lực sát thương càng cao, là ý gì thế?”
Trương Khải Bình không biết phải làm sao, “Học cho tốt vật lý rồi, rất nhanh cậu sẽ biết có ý gì thôi.”
Sau đó anh ta giục Tên Ngốc, “Mau thay đồ đi, thay xong cậu có thể tự bắt xe đi rồi, chuyện của Mục Quốc Đống còn phải báo cáo lên trên, tôi cũng không rảnh để tiễn cậu được.”
Tên Ngốc thay quần áo xong, thấy Trương Khải Bình đội mũ cầm ghi chép thẩm vấn nghiêm trang lật xem, cậu ta đột nhiên mở miệng nói, “Anh là một cảnh sát tốt.”
Trương Khải Bình ngẩn ra, sau đó cười, “Thật không?”
Tên Ngốc vừa mới thay đổi cách nhìn với Trương Khải Bình, thấy anh ta cười như vậy, xụ miệng lại nuốt lời, “Hừ, tôi không nên khen anh. Tạm biệt.”
Sau đó cậu ta đi giày, lạch bạch chạy ra khỏi Cục cảnh sát bắt xe.
Trương Khải Bình ngẩn tò te một lúc, chỉ vào mũi mình hỏi hai cô Tiểu Bạch, “Cậu ta vừa nói anh là cảnh sát tốt, em có nghe thấy không?”
Hai Tiểu Bạch gật đầu, “Có nghe thấy.”
“Vậy cậu ta lại nói không nên khen anh là ý gì?”
Sắc mặt hai Tiểu Bạch xoắn xuýt, hồi lâu nói, “À, khiêm tốn khiến người ta tiến bộ, kiêu ngạo khiến người ta tụt hậu, đại khái là cậu ta sợ anh kiêu ngạo.”
Trương Khải Bình, “... Coi như anh chưa hỏi gì.”
Tên Ngốc không biết mình đã lấp thêm vào nỗi buồn của Trương Khải Bình, nhàn nhã ngồi xe về trường, vô cùng vui vẻ. Không nói gì nữa, sau này không chỉ phải ôm bắp đùi của sư thúc công và Đại thần mà còn phải tạo quan hệ tốt với Trương Khải Bình nữa. Lần nghe thẩm vấn này đã làm cậu ta mở rộng tầm mắt. Sư thúc không nghe, thật sự là tổn thất của người. Nhưng mà không sao, cậu ta nghe rồi. Làm một tiểu sư điệt năm tốt, cậu ta có trách nhiệm có nghĩa vụ kể câu chuyện tam quan nát bét này cho sư thúc nghe!
Nhưng nhìn đồng hồ đã chỉ đến giờ tan học, cho nên cậu ta nghĩ một chút, dứt khoát đợi lúc ăn cơm tối rồi hãy nói. Cho nên, cái suy nghĩ này của cậu ta đã hoàn toàn bán đứng sư thúc của cậu ta rồi.
Vì sao Đậu Đậu không đi nghe chuyện nhà của thầy Mục?
Không có hứng là một mặt, sợ Yêu Nghiệt phát hiện cô xen vào chuyện của người ta là mặt khác.
Tiểu sư điệt thì hay rồi, nghe thẩm vấn đến high luôn, trực tiếp để lộ chuyện cô tra quỷ đoán mệnh ra.
Vì vậy trên bàn ăn một mảnh yên lặng, chỉ còn lại Tên Ngốc đang không ngừng ăn thịt, nói chuyện.
Cậu ta thêm mắm thêm muối miêu tả toàn bộ quá trình thẩm vấn sinh động như thật, sau đó nhìn Đậu Đậu, hỏi, “Sư thúc sao người lại không ngạc nhiên thế? Người không cảm thấy chuyện này vô cùng hiếm lạ à? Hiếm lạ đến nỗi con cũng chưa từng nghe qua luôn này!”
Đậu Đậu ha ha cười khan hai tiếng, không phát biểu ý kiến.
Nếu như Tên Ngốc vừa mở miệng không phải nói là “Sư thúc, con ma đó kẻ sát nhân đó mà chúng ta giúp đỡ tra đó”, có lẽ cô sẽ thừa nhận nếu như biết cái chết của thầy Mục phức tạp quanh co như vậy thì cô vẫn muốn đi tận mắt chứng kiến.
Mà bây giờ, cô nào còn tâm tư nghe chuyện nhà của thầy Mục chứ!
Ánh mắt Yêu Nghiệt nhìn cô, cô cũng nghi ngờ là cô cắm sừng cho hắn rồi biết không hả?
Vì vậy Đậu Đậu sau khi cười khan hai tiếng, lập tức sắp xếp lại lời nói, “Khụ, Lão Cửu à, chuyện này ấy mà… anh phải nghe em giải thích.”
“Giải thích? Giải thích cái gì?”
Tên Ngốc cắn thịt đần mặt ra, hoàn toàn không hiểu sư thúc đang nói gì.
Á, cậu ta sau khi trải sự đời quá kích động, liền quên mất trước đó Đậu Đậu đã nói với cậu ta là sư thúc công của cậu ta không cho cô đi bắt quỷ rồi.
Đậu Đậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ăn thịt của cậu đi!”
Cái Tên Ngốc hố người này!
/1918
|