Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 547: Tiểu bạch rất nhanh sẽ có thể đầu thai rồi (1)
/1918
|
Đậu Đậu đương nhiên sẽ không làm khó dễ tiền, lập tức đáp lại, “Được ạ, con đi. Ngày mai mẹ đến đón con là được rồi.”
Sở Ngọc Bình thấy Đậu Đậu nghĩ thông, cũng yên tâm cúp điện thoại.
Đậu Đậu không phải là loại người rộng lượng, chỉ có điều vì một kẻ cặn bã mà cắt đứt con đường tiền tài của mình thật sự là vụ làm ăn không có lãi. Nhưng mà không sao, loại người như Đường Lưu Ly, không đào hố cho cô ta nhảy xuống thì cô ta cũng sẽ tự đào hố cho mình nhảy xuống, sau này sẽ có nhiều cơ hội xử lý cô ta.
Đậu Đậu để điện thoại xuống quay đầu nhìn Yêu Nghiệt, “Ngày mai Sở Ngọc Bình đến đón em, anh... hay là anh bế con sang nhà Tên Ngốc nhé?”
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, “Sao thế? Anh không thể lộ diện à?”
Đậu Đậu đỡ trán, “Anh lộ diện được, nhưng Sở Ngọc Bình nhìn thấy Viên Viên và Biển Biển thì làm sao? Anh muốn em nói với bà ấy đây là con của em à? Bà ấy sẽ tin chắc?”
Yêu Nghiệt đương nhiên biết khả năng này không tồn tại, oán hận nhìn Đậu Đậu một cái, nói, “Anh muốn xin phép ngày mai đi theo em.”
Đậu Đậu, “... Em không cho thì anh sẽ không đi theo hả?”
Yêu Nghiệt cong môi, đáp án rất rõ ràng. Cho dù Đậu Đậu không cho, hắn cũng cứ đi theo.
Đậu Đậu không nói nổi trợn mắt, khẽ đạp hắn nói, “Vậy anh còn hỏi em làm gì?”
“Bởi vì vừa rồi em nói…”
“Vừa rồi em chỉ nói là lúc Sở Ngọc Bình đến anh đưa con ra ngoài tránh đi một chút, lúc nào nói để anh ở nhà trông con hả?”
Đậu Đậu lười biếng trên sô pha ăn khoai tây chiên, cái chân có Nhiễu Lan Đằng vẫn để trên đùi Yêu Nghiệt. Yêu Nghiệt vô tình quét qua, tâm tình lập tức thay đổi trở nên không tốt.
Đậu Đậu nhìn theo ánh mắt hắn, yên lặng thu chân lại, “Khụ... Ăn cơm thôi! Em sang nhà Tiểu Bạch đây.”
Gần đây Tiểu Bạch rất thường xuyên mượn phòng bếp, dạ dày cả nhà cô đều bị nuôi hư rồi. Bây giờ ai còn muốn ăn đồ bên ngoài chứ? Ngay cả Tên Ngốc cũng cự tuyệt.
Thấy vợ lại chạy ra ngoài, Yêu Nghiệt thở dài: Lăng Đầu Thanh, lần này trinh thám phái đến Ma tộc vẫn chưa trở lại à?
Lăng Đầu Thanh: Đại Vương, trinh thám phái đi lần này mới ra ngoài được ba ngày.
Yêu Nghiệt lập tức nói: Ngươi có bản lĩnh rồi đúng không? Còn học cãi lại đúng không? Còn lải nhải nữa, ta sẽ cho ngươi tiếp tục trở về canh núi!
Lăng Đầu Thanh khóc không ra nước mắt: Đại Vương, thuộc hạ sai rồi. Đại Vương, thuộc hạ sẽ đi tìm yêu hỏi xem.
Yêu Nghiệt hơi hài lòng: Đi đi, đi nhanh về nhanh. Nhân tiện...
Lăng Đầu Thanh nai nịt gọn gàng chờ xuất phát, nghe Đại Vương gã nói một nửa giữ lại một nửa, thì lập tức trở nên rất mơ hồ: Nhân tiện làm sao Đại Vương?
Yêu Nghiệt xấu hổ mở miệng, giơ tay lên dùng yêu lực che tai hai đứa bé lại, lúc này mới do dự nói: Nhân tiện đến Hồ tộc một chuyến, hỏi xem, làm sao, làm sao...
Lăng Đầu Thanh sốt ruột: Đến Hồ tộc hỏi cái gì hả Đại Vương?
Tai Yêu Nghiệt đỏ lên: Làm sao để dưới tình huống không song tu… Bỏ đi, ngươi cứ nói tình hình thật của ta cho Hồ vương, hắn sẽ biết ta muốn hỏi cái gì.
Lăng Đầu Thanh ngẩn ra gật đầu: Ồ.
Sau đó liền đi, mặt vẫn không hiểu gì.
Đậu Đậu gọi Tiểu Bạch qua đây, vừa vặn nhìn thấy Lăng Đầu Thanh đi ra ngoài, sau đó liền tò mò, “Này? Đã đến giờ này rồi anh còn đi đâu thế?”
Bởi vì ở bên Yêu Nghiệt, ấn tượng của Đậu Đậu đối với Lăng Đầu Thanh cũng thay đổi không ít. Trước kia cô cảm thấy con Xà yêu này giúp người xấu làm điều ác quá đáng ghét, bây giờ lại cảm thấy gã ngớ ngớ ngẩn ngẩn, thật ra tính nết cũng rất tốt.
Lăng Đầu Thanh ngẩn ra, sau đó nói, “Thuộc hạ đi làm chút chuyện giúp Đại Vương.”
Đậu Đậu nghi ngờ, “Chuyện gì thế?”
“Chính là đi tìm Hồ vương hỏi xem, làm sao ở…”
“Lăng Đầu Thanh!”
Yêu Nghiệt đột nhiên kéo cửa ra, “Sao mà lắm điều thế hả? Đi, đi ngay!”
Đậu Đậu không hiểu ra sao, “Làm gì mà tự dưng hung dữ như vậy hả?”
Sở Ngọc Bình thấy Đậu Đậu nghĩ thông, cũng yên tâm cúp điện thoại.
Đậu Đậu không phải là loại người rộng lượng, chỉ có điều vì một kẻ cặn bã mà cắt đứt con đường tiền tài của mình thật sự là vụ làm ăn không có lãi. Nhưng mà không sao, loại người như Đường Lưu Ly, không đào hố cho cô ta nhảy xuống thì cô ta cũng sẽ tự đào hố cho mình nhảy xuống, sau này sẽ có nhiều cơ hội xử lý cô ta.
Đậu Đậu để điện thoại xuống quay đầu nhìn Yêu Nghiệt, “Ngày mai Sở Ngọc Bình đến đón em, anh... hay là anh bế con sang nhà Tên Ngốc nhé?”
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, “Sao thế? Anh không thể lộ diện à?”
Đậu Đậu đỡ trán, “Anh lộ diện được, nhưng Sở Ngọc Bình nhìn thấy Viên Viên và Biển Biển thì làm sao? Anh muốn em nói với bà ấy đây là con của em à? Bà ấy sẽ tin chắc?”
Yêu Nghiệt đương nhiên biết khả năng này không tồn tại, oán hận nhìn Đậu Đậu một cái, nói, “Anh muốn xin phép ngày mai đi theo em.”
Đậu Đậu, “... Em không cho thì anh sẽ không đi theo hả?”
Yêu Nghiệt cong môi, đáp án rất rõ ràng. Cho dù Đậu Đậu không cho, hắn cũng cứ đi theo.
Đậu Đậu không nói nổi trợn mắt, khẽ đạp hắn nói, “Vậy anh còn hỏi em làm gì?”
“Bởi vì vừa rồi em nói…”
“Vừa rồi em chỉ nói là lúc Sở Ngọc Bình đến anh đưa con ra ngoài tránh đi một chút, lúc nào nói để anh ở nhà trông con hả?”
Đậu Đậu lười biếng trên sô pha ăn khoai tây chiên, cái chân có Nhiễu Lan Đằng vẫn để trên đùi Yêu Nghiệt. Yêu Nghiệt vô tình quét qua, tâm tình lập tức thay đổi trở nên không tốt.
Đậu Đậu nhìn theo ánh mắt hắn, yên lặng thu chân lại, “Khụ... Ăn cơm thôi! Em sang nhà Tiểu Bạch đây.”
Gần đây Tiểu Bạch rất thường xuyên mượn phòng bếp, dạ dày cả nhà cô đều bị nuôi hư rồi. Bây giờ ai còn muốn ăn đồ bên ngoài chứ? Ngay cả Tên Ngốc cũng cự tuyệt.
Thấy vợ lại chạy ra ngoài, Yêu Nghiệt thở dài: Lăng Đầu Thanh, lần này trinh thám phái đến Ma tộc vẫn chưa trở lại à?
Lăng Đầu Thanh: Đại Vương, trinh thám phái đi lần này mới ra ngoài được ba ngày.
Yêu Nghiệt lập tức nói: Ngươi có bản lĩnh rồi đúng không? Còn học cãi lại đúng không? Còn lải nhải nữa, ta sẽ cho ngươi tiếp tục trở về canh núi!
Lăng Đầu Thanh khóc không ra nước mắt: Đại Vương, thuộc hạ sai rồi. Đại Vương, thuộc hạ sẽ đi tìm yêu hỏi xem.
Yêu Nghiệt hơi hài lòng: Đi đi, đi nhanh về nhanh. Nhân tiện...
Lăng Đầu Thanh nai nịt gọn gàng chờ xuất phát, nghe Đại Vương gã nói một nửa giữ lại một nửa, thì lập tức trở nên rất mơ hồ: Nhân tiện làm sao Đại Vương?
Yêu Nghiệt xấu hổ mở miệng, giơ tay lên dùng yêu lực che tai hai đứa bé lại, lúc này mới do dự nói: Nhân tiện đến Hồ tộc một chuyến, hỏi xem, làm sao, làm sao...
Lăng Đầu Thanh sốt ruột: Đến Hồ tộc hỏi cái gì hả Đại Vương?
Tai Yêu Nghiệt đỏ lên: Làm sao để dưới tình huống không song tu… Bỏ đi, ngươi cứ nói tình hình thật của ta cho Hồ vương, hắn sẽ biết ta muốn hỏi cái gì.
Lăng Đầu Thanh ngẩn ra gật đầu: Ồ.
Sau đó liền đi, mặt vẫn không hiểu gì.
Đậu Đậu gọi Tiểu Bạch qua đây, vừa vặn nhìn thấy Lăng Đầu Thanh đi ra ngoài, sau đó liền tò mò, “Này? Đã đến giờ này rồi anh còn đi đâu thế?”
Bởi vì ở bên Yêu Nghiệt, ấn tượng của Đậu Đậu đối với Lăng Đầu Thanh cũng thay đổi không ít. Trước kia cô cảm thấy con Xà yêu này giúp người xấu làm điều ác quá đáng ghét, bây giờ lại cảm thấy gã ngớ ngớ ngẩn ngẩn, thật ra tính nết cũng rất tốt.
Lăng Đầu Thanh ngẩn ra, sau đó nói, “Thuộc hạ đi làm chút chuyện giúp Đại Vương.”
Đậu Đậu nghi ngờ, “Chuyện gì thế?”
“Chính là đi tìm Hồ vương hỏi xem, làm sao ở…”
“Lăng Đầu Thanh!”
Yêu Nghiệt đột nhiên kéo cửa ra, “Sao mà lắm điều thế hả? Đi, đi ngay!”
Đậu Đậu không hiểu ra sao, “Làm gì mà tự dưng hung dữ như vậy hả?”
/1918
|