Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng
Chương 549 - Chương 549: Xuống Dưới Mua! Không Mua Được Thì Đừng Có Về! (1)
/871
|
Yêu Nghiệt mặt oán phụ đi tới trước bàn ăn, ngồi xuống, cầm đũa chọc cơm trong bát. Không ăn, chỉ gắp thức ăn để trong bát rồi chọc chọc mãi. Thức ăn tử tế bị hắn chọc cho nát bét rồi.
Đậu Đậu nhìn thấy lập tức ghét bỏ, “Anh ăn thì ăn không ăn thì thôi, lãng phí lương thực làm gì? Đưa đây, anh không ăn em ăn.”
Yêu Nghiệt ai oán, “Vợ, em không yêu anh nữa rồi!”
Bây giờ ngay cả cơm cũng không chịu cho hắn ăn nữa!
Tên Ngốc hì hì một tiếng, hoàn hồn lại vội vàng làm nền thịt người.
Sau đó Đậu Đậu cướp bát cơm trước mặt Yêu Nghiệt, chỉ nghĩ là hắn kìm nén sức mạnh hồng hoang nên muốn bùng nổ thôi. Rồi sau đó vừa thầm nghĩ hay là tối nay dùng tay giúp hắn một lần, vừa... ăn hết đồ ăn mà Yêu Nghiệt chọc nát bét ra.
Tên Ngốc trừng mắt ngẩn ra, đã chọc thành ra như vậy rồi, tiểu sư thúc còn nuốt được thật hả?
Trước kia người đã từng ăn đồ ăn thừa của ai đâu chứ!
Á! Không được không được, mắt chó của cậu sắp mù rồi!
Đậu Đậu ăn cơm xong, quay đầu lại thấy mặt Yêu Nghiệt vẫn oán phụ, trong lòng lập tức rất xoắn xuýt.
Khụ.... thật ra thì cô cũng biết, đàn ông đến độ tuổi nhất định, có một số sức mạnh hồng hoang nếu kìm nén mãi cũng không tốt lắm.
Nhưng… nhưng cô không thể lên cấp quá nhanh được!
Lúc Đậu Đậu đang xoắn xuýt, Yêu Nghiệt oán phụ mở miệng nói một câu, “Vợ, có phải em... thích phụ nữ không?”
Đậu Đậu suýt nữa sặc nước bọt chết, sau khi hoàn hồn lại liền trừng hắn, “Ai thích phụ nữ? Anh là phụ nữ à?”
Sau đó cô kéo ngăn kéo dưới bàn trà lấy ra hai tờ tiền, “Xuống dưới mua! Không mua được thì đừng có về!”
Yêu Nghiệt đần mặt ra, “Mua cái gì?”
Đậu Đậu nghiến răng,”Mua cái mấy ngày trước anh nói đó!”
Yêu Nghiệt suy nghĩ một chút, còn chưa nghĩ ra mấy ngày trước mình nói cái gì, đã bị Đậu Đậu đẩy ra khỏi phòng 912 nhốt ở ngoài cửa rồi.
Sau đó, hắn liền nghĩ ra rồi. Ba con sói, mấy ngày trước lúc hắn trêu vợ đã nói cái này.
Khụ, cái này cái này… thật sự phải xuống dưới mua à?
Hắn chưa từng mua cái này!
Ôi chao, mua cái đồ này mất mặt lắm!
Yêu Nghiệt xoắn xuýt quanh quẩn trước cửa, nhìn thấy biển phòng 914, hắn đột nhiên có cách.
Đúng vậy, hắn có thể biến thành Trương Khải Bình đi mua mà. Như vậy người mất mặt không phải là hắn rồi!
Có điều, mua cái này thật sự có thể sao? Cái thứ đồ chơi này thật sự có thể ngăn vợ thăng cấp linh lực à?
Thôi đi thôi đi, dù sao vợ cũng bảo hắn đi mua rồi, nếu hắn không mua, vậy cô sẽ không hiền lành nữa đâu!
Vì vậy, Yêu Nghiệt cầm tiền biến thành Trương Khải Bình xuống siêu thị mua đồ...
Đậu Đậu nhốt Yêu Nghiệt ở ngoài cửa, vừa quay đầu lại đã thấy ba đứa bé đều đang tò mò nhìn cô.
Sau đó khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Không liên quan đến mấy đứa, ăn cơm ăn cơm ăn cơm đi.”
Sau nữa cô ngồi trầm tư trên sô pha, thật sự không hiểu rõ tại sao Yêu Nghiệt có thể có loại suy nghĩ này, cuối cùng chỉ có thể đổ cho việc hắn bị bệnh thần kinh, bệnh cũ tái phát rất bình thường, có lẽ lại là nhân cách mới.
Dù sao trước đây không phải hắn chưa từng ấu trĩ, haizz, quen rồi thì tốt, quen rồi thì tốt.
Đậu Đậu an ủi mình, sau đó nhìn Tên Ngốc, “Gần đây học hành thế nào?”
Tên Ngốc suy nghĩ một chút, “Rất tốt ạ, ha ha.”
“Rất tốt, rất tốt.” Viên Viên học bắt chước theo, sau đó như cầu khen ngợi nhìn Tên Ngốc, “Anh, kẹo, kẹo.”
Tên Ngốc theo bản năng lấy kẹo ra, nghĩ đến cái gì, lại hỏi, “Hôm nay nó ăn mấy cái rồi?”
Viên Viên vội vàng, “Hai cái, hai cái.”
Sau đó Tên Ngốc cho nó một cái, liếc thấy cái đuôi nhỏ của nó lại giơ tay chọc chọc.
Biển Biển: Cái đồ ăn hàng này.
Viên Viên không để ý lắc lắc cái đuôi nhỏ mập: Cứ ăn đấy, hừ!
Đậu Đậu nhìn thấy lập tức ghét bỏ, “Anh ăn thì ăn không ăn thì thôi, lãng phí lương thực làm gì? Đưa đây, anh không ăn em ăn.”
Yêu Nghiệt ai oán, “Vợ, em không yêu anh nữa rồi!”
Bây giờ ngay cả cơm cũng không chịu cho hắn ăn nữa!
Tên Ngốc hì hì một tiếng, hoàn hồn lại vội vàng làm nền thịt người.
Sau đó Đậu Đậu cướp bát cơm trước mặt Yêu Nghiệt, chỉ nghĩ là hắn kìm nén sức mạnh hồng hoang nên muốn bùng nổ thôi. Rồi sau đó vừa thầm nghĩ hay là tối nay dùng tay giúp hắn một lần, vừa... ăn hết đồ ăn mà Yêu Nghiệt chọc nát bét ra.
Tên Ngốc trừng mắt ngẩn ra, đã chọc thành ra như vậy rồi, tiểu sư thúc còn nuốt được thật hả?
Trước kia người đã từng ăn đồ ăn thừa của ai đâu chứ!
Á! Không được không được, mắt chó của cậu sắp mù rồi!
Đậu Đậu ăn cơm xong, quay đầu lại thấy mặt Yêu Nghiệt vẫn oán phụ, trong lòng lập tức rất xoắn xuýt.
Khụ.... thật ra thì cô cũng biết, đàn ông đến độ tuổi nhất định, có một số sức mạnh hồng hoang nếu kìm nén mãi cũng không tốt lắm.
Nhưng… nhưng cô không thể lên cấp quá nhanh được!
Lúc Đậu Đậu đang xoắn xuýt, Yêu Nghiệt oán phụ mở miệng nói một câu, “Vợ, có phải em... thích phụ nữ không?”
Đậu Đậu suýt nữa sặc nước bọt chết, sau khi hoàn hồn lại liền trừng hắn, “Ai thích phụ nữ? Anh là phụ nữ à?”
Sau đó cô kéo ngăn kéo dưới bàn trà lấy ra hai tờ tiền, “Xuống dưới mua! Không mua được thì đừng có về!”
Yêu Nghiệt đần mặt ra, “Mua cái gì?”
Đậu Đậu nghiến răng,”Mua cái mấy ngày trước anh nói đó!”
Yêu Nghiệt suy nghĩ một chút, còn chưa nghĩ ra mấy ngày trước mình nói cái gì, đã bị Đậu Đậu đẩy ra khỏi phòng 912 nhốt ở ngoài cửa rồi.
Sau đó, hắn liền nghĩ ra rồi. Ba con sói, mấy ngày trước lúc hắn trêu vợ đã nói cái này.
Khụ, cái này cái này… thật sự phải xuống dưới mua à?
Hắn chưa từng mua cái này!
Ôi chao, mua cái đồ này mất mặt lắm!
Yêu Nghiệt xoắn xuýt quanh quẩn trước cửa, nhìn thấy biển phòng 914, hắn đột nhiên có cách.
Đúng vậy, hắn có thể biến thành Trương Khải Bình đi mua mà. Như vậy người mất mặt không phải là hắn rồi!
Có điều, mua cái này thật sự có thể sao? Cái thứ đồ chơi này thật sự có thể ngăn vợ thăng cấp linh lực à?
Thôi đi thôi đi, dù sao vợ cũng bảo hắn đi mua rồi, nếu hắn không mua, vậy cô sẽ không hiền lành nữa đâu!
Vì vậy, Yêu Nghiệt cầm tiền biến thành Trương Khải Bình xuống siêu thị mua đồ...
Đậu Đậu nhốt Yêu Nghiệt ở ngoài cửa, vừa quay đầu lại đã thấy ba đứa bé đều đang tò mò nhìn cô.
Sau đó khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Không liên quan đến mấy đứa, ăn cơm ăn cơm ăn cơm đi.”
Sau nữa cô ngồi trầm tư trên sô pha, thật sự không hiểu rõ tại sao Yêu Nghiệt có thể có loại suy nghĩ này, cuối cùng chỉ có thể đổ cho việc hắn bị bệnh thần kinh, bệnh cũ tái phát rất bình thường, có lẽ lại là nhân cách mới.
Dù sao trước đây không phải hắn chưa từng ấu trĩ, haizz, quen rồi thì tốt, quen rồi thì tốt.
Đậu Đậu an ủi mình, sau đó nhìn Tên Ngốc, “Gần đây học hành thế nào?”
Tên Ngốc suy nghĩ một chút, “Rất tốt ạ, ha ha.”
“Rất tốt, rất tốt.” Viên Viên học bắt chước theo, sau đó như cầu khen ngợi nhìn Tên Ngốc, “Anh, kẹo, kẹo.”
Tên Ngốc theo bản năng lấy kẹo ra, nghĩ đến cái gì, lại hỏi, “Hôm nay nó ăn mấy cái rồi?”
Viên Viên vội vàng, “Hai cái, hai cái.”
Sau đó Tên Ngốc cho nó một cái, liếc thấy cái đuôi nhỏ của nó lại giơ tay chọc chọc.
Biển Biển: Cái đồ ăn hàng này.
Viên Viên không để ý lắc lắc cái đuôi nhỏ mập: Cứ ăn đấy, hừ!
/871
|