Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 55: Cứ để bọn họ quỳ đi, quỳ đến chết cũng không được cho vào (1)
/1918
|
So với La gia trong hoạ được phúc, thì Kim gia sắp đối mặt với phá sản thật rồi.
Lúc phóng viên đưa tin ra, Lý Thúy Vân đang ở trong bệnh viện chăm sóc Kim San. La Chính Hi coi như là con rể tương lai cũng nửa bước không rời trông chừng bên cạnh.
“Sau đây là tin tức mới. Mấy ngày trước, Công ty trách nhiệm hữu hạn mỹ phẩm Kim Dương Quang của thành phố chúng ta bị tố cáo có hàm lượng chì vượt quá chỉ tiêu. Chín giờ sáng nay Cục giám sát chất lượng đã tiến hành kiểm tra. Sau đây mời xem phóng viên ở hiện trường đưa tin.”
“Mọi người đều biết, mỹ phẩm Kim Dương Quang được giới trẻ vô cùng yêu thích. Công dụng dưỡng ẩm dưỡng trắng vượt xa những mỹ phẩm khác. Nhưng khoảng thời gian trước lại có người giấu tên tố cáo hàm lượng chì trong mỹ phẩm Kim Dương Quang vượt quá chỉ tiêu. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Phóng viên ở hiện trường dừng một chút, đợi một người đàn ông trung niên xuất hiện trong ống kính thì tiếp tục nói, “Đây là tiến sĩ Lý, người đứng đầu Cục giám sát chất lượng… Xin chào tiến sĩ Lý, xin hỏi hàm lượng chì trong mỹ phẩm Kim Dương Quang thật sự vượt quá chỉ tiêu sao?”
“Theo quy định liên quan đến an toàn ở nước ta, hàm lượng chì trong mỗi gam mỹ phẩm không được vượt quá 40μg. Mà trong mỹ phẩm Kim Dương Quang, hàm lượng chì thấp nhất cũng đã lên đến 76. 3801μg rồi.”
Cái bát trong tay Lý Thúy Vân rơi xuống, vỡ tan tành.
Ti vi huyên náo, vẫn còn tiếp tục đưa tin. Tiến sĩ Lý áy náy khom người trước ống kính, “Ở đây, tôi xin thay mặt Cục giám sát chất lượng xin lỗi người tiêu dùng, xin lỗi, là chúng tôi đã sơ suất trong công việc...”
“Á!”
Lý Thúy Vân hét lên tắt ti vi, mất sức ngã ngồi xuống đất, “Làm sao đây....”
Liếc thấy La Chính Hi, Lý Thúy Vân lập tức như thấy được hy vọng xông tới.
“Chính Hi, cháu nói với mẹ cháu một tiếng, bảo bà ấy giúp có được không? Kim gia không thể xong đời như vậy được...”
La Chính Hi mặt không biểu cảm, “Dì, La gia đã là bồ tát bùn qua sông rồi, đến bản thân mình còn khó giữ.” Hai ngày nay gã luôn bị bà La mắng, tâm tình vô cùng buồn bực. Gã không hiểu sao Diệp Tinh Trạch lại đột nhiên chen vào?
Lý Thúy Vân túm lấy tay Kim San, “Vậy San San thì sao? Nể mặt San San cũng không được sao?”
Kim San bị Lý Thúy Vân nắm đến phát đau, nước mắt trong nháy mắt rơi ra, “Mẹ, trên người con đau, mẹ đừng dùng sức như vậy.”
Sắc mặt Lý Thúy Vân rất khó coi, muốn mắng: Căn bản không bị bệnh, con đau cái gì chứ? Nhưng nghĩ tới La Chính Hi vẫn còn ở đây, không nỡ vạch trần nên lại nuốt trở lại.
Trước đó bà ta định mượn cớ con gái bị đánh đi tìm Sở Ngọc Bình, muốn nói, “Chị xem đi, con gái tôi mặc dù nói mấy lời không xuôi tai nhưng nó đã bị trừng phạt rồi, mọi người đều là thông gia, hà tất phải làm căng như vậy chứ?”
Sau đó sẽ cầm bệnh án của Kim San ra cho người ta xem, chuyện này không phải sẽ êm xuôi sao. Nhưng bà ta đến bệnh viện mới biết, con gái căn bản không bị chút thương tổn nào cả. Bệnh viện đồng ý làm giấy chứng nhận giả, nhưng cũng phải có ít vết thương mới được. Nhưng trên người San San trắng nõn trắng nà, một chút dấu vết cũng không có. Sau khi bác sĩ kiểm tra xong thậm chí còn trực tiếp đề nghị bọn họ xuất viện.
“San San, đi với mẹ, đi xin lỗi dì Sở của con.” Lý Thúy Vân nói rồi định kéo Kim San xuống giường.
Kim San vừa đau vừa sợ, nhào vào trong lòng La Chính Hi nghẹn ngào, “Anh Chính Hi, em không đi, người em đau lắm, em không đi xin lỗi đâu.”
La Chính Hi không ôm cô ta vào lòng an ủi như trước đây, chỉ lạnh lùng quét qua cô ta một cái, “Không cần giả vờ nữa, em chẳng làm sao hết.”
“Anh Chính Hi?”
Kim San ngây người, cô ta không thể tin anh Chính Hi của cô ta sẽ nói cô ta như vậy. Đều do Kim Đậu Đậu, nếu không anh Chính Hi cũng sẽ không nghi ngờ cô ta. Rõ ràng cả người trên dưới đều vô cùng đau, tại sao đến bệnh viện kiểm tra lại không xảy ra bất cứ vấn đề gì chứ?
Lúc phóng viên đưa tin ra, Lý Thúy Vân đang ở trong bệnh viện chăm sóc Kim San. La Chính Hi coi như là con rể tương lai cũng nửa bước không rời trông chừng bên cạnh.
“Sau đây là tin tức mới. Mấy ngày trước, Công ty trách nhiệm hữu hạn mỹ phẩm Kim Dương Quang của thành phố chúng ta bị tố cáo có hàm lượng chì vượt quá chỉ tiêu. Chín giờ sáng nay Cục giám sát chất lượng đã tiến hành kiểm tra. Sau đây mời xem phóng viên ở hiện trường đưa tin.”
“Mọi người đều biết, mỹ phẩm Kim Dương Quang được giới trẻ vô cùng yêu thích. Công dụng dưỡng ẩm dưỡng trắng vượt xa những mỹ phẩm khác. Nhưng khoảng thời gian trước lại có người giấu tên tố cáo hàm lượng chì trong mỹ phẩm Kim Dương Quang vượt quá chỉ tiêu. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Phóng viên ở hiện trường dừng một chút, đợi một người đàn ông trung niên xuất hiện trong ống kính thì tiếp tục nói, “Đây là tiến sĩ Lý, người đứng đầu Cục giám sát chất lượng… Xin chào tiến sĩ Lý, xin hỏi hàm lượng chì trong mỹ phẩm Kim Dương Quang thật sự vượt quá chỉ tiêu sao?”
“Theo quy định liên quan đến an toàn ở nước ta, hàm lượng chì trong mỗi gam mỹ phẩm không được vượt quá 40μg. Mà trong mỹ phẩm Kim Dương Quang, hàm lượng chì thấp nhất cũng đã lên đến 76. 3801μg rồi.”
Cái bát trong tay Lý Thúy Vân rơi xuống, vỡ tan tành.
Ti vi huyên náo, vẫn còn tiếp tục đưa tin. Tiến sĩ Lý áy náy khom người trước ống kính, “Ở đây, tôi xin thay mặt Cục giám sát chất lượng xin lỗi người tiêu dùng, xin lỗi, là chúng tôi đã sơ suất trong công việc...”
“Á!”
Lý Thúy Vân hét lên tắt ti vi, mất sức ngã ngồi xuống đất, “Làm sao đây....”
Liếc thấy La Chính Hi, Lý Thúy Vân lập tức như thấy được hy vọng xông tới.
“Chính Hi, cháu nói với mẹ cháu một tiếng, bảo bà ấy giúp có được không? Kim gia không thể xong đời như vậy được...”
La Chính Hi mặt không biểu cảm, “Dì, La gia đã là bồ tát bùn qua sông rồi, đến bản thân mình còn khó giữ.” Hai ngày nay gã luôn bị bà La mắng, tâm tình vô cùng buồn bực. Gã không hiểu sao Diệp Tinh Trạch lại đột nhiên chen vào?
Lý Thúy Vân túm lấy tay Kim San, “Vậy San San thì sao? Nể mặt San San cũng không được sao?”
Kim San bị Lý Thúy Vân nắm đến phát đau, nước mắt trong nháy mắt rơi ra, “Mẹ, trên người con đau, mẹ đừng dùng sức như vậy.”
Sắc mặt Lý Thúy Vân rất khó coi, muốn mắng: Căn bản không bị bệnh, con đau cái gì chứ? Nhưng nghĩ tới La Chính Hi vẫn còn ở đây, không nỡ vạch trần nên lại nuốt trở lại.
Trước đó bà ta định mượn cớ con gái bị đánh đi tìm Sở Ngọc Bình, muốn nói, “Chị xem đi, con gái tôi mặc dù nói mấy lời không xuôi tai nhưng nó đã bị trừng phạt rồi, mọi người đều là thông gia, hà tất phải làm căng như vậy chứ?”
Sau đó sẽ cầm bệnh án của Kim San ra cho người ta xem, chuyện này không phải sẽ êm xuôi sao. Nhưng bà ta đến bệnh viện mới biết, con gái căn bản không bị chút thương tổn nào cả. Bệnh viện đồng ý làm giấy chứng nhận giả, nhưng cũng phải có ít vết thương mới được. Nhưng trên người San San trắng nõn trắng nà, một chút dấu vết cũng không có. Sau khi bác sĩ kiểm tra xong thậm chí còn trực tiếp đề nghị bọn họ xuất viện.
“San San, đi với mẹ, đi xin lỗi dì Sở của con.” Lý Thúy Vân nói rồi định kéo Kim San xuống giường.
Kim San vừa đau vừa sợ, nhào vào trong lòng La Chính Hi nghẹn ngào, “Anh Chính Hi, em không đi, người em đau lắm, em không đi xin lỗi đâu.”
La Chính Hi không ôm cô ta vào lòng an ủi như trước đây, chỉ lạnh lùng quét qua cô ta một cái, “Không cần giả vờ nữa, em chẳng làm sao hết.”
“Anh Chính Hi?”
Kim San ngây người, cô ta không thể tin anh Chính Hi của cô ta sẽ nói cô ta như vậy. Đều do Kim Đậu Đậu, nếu không anh Chính Hi cũng sẽ không nghi ngờ cô ta. Rõ ràng cả người trên dưới đều vô cùng đau, tại sao đến bệnh viện kiểm tra lại không xảy ra bất cứ vấn đề gì chứ?
/1918
|