Ngày hôm sau, Tiểu Bạch đi cùng Trương Khải Bình đến sở cảnh sát, vừa định quay người hỏi con ma bên cạnh đi hỏi gần đây giúp thì liền nghe thấy Vương Đại Vũ nói, “Lúc nào mời đây? Đưa một cái tin chính xác xem nào?”
Trương Khải Bình sững sờ, “Mời cái gì? Không biết tôi nghèo đến rớt mồng tơi rồi hay sao?”
“Ôi chao, cậu đừng có mà giả bộ!”
Vương Đại Vũ đập một cái lên vai Trương Khải Bình, thấp giọng nói, “Tối hôm trước, người tôi gặp phải không phải cậu sao? Người ôm cả đống ba con sói lớn không phải cậu hả? Không quan tâm cậu nghèo hay không, lần này đừng hòng mà thoát được!”
Trương Khải Bình sững người, vội vàng nhìn sang Tiểu Bạch. Tiểu Bạch chỉ ngừng lại một lúc, sau đó quay sang hỏi con ma thường sống ở đây. Hôm qua anh nói anh đi mua thuốc.
Hóa ra...
Bỏ đi, anh là người, cô là ma, vốn dĩ anh không thể ở bên cạnh cô. Có thể khoan nhượng cô đến ngày hôm nay, có lẽ là vì... sự lương thiện.
Trương Khải Bình thấy Tiểu Bạch không chú ý đến, thở phào một hơi, quay sang mắng Vương Đại Vũ, “Nói cái gì vậy? Không được vu khống người khác! Cút cút cút, đi thẩm tra phạm nhân của cậu đi!”
Vương Đại Vũ tỏ vẻ tôi hiểu, “Được được được, biết da mặt cậu mỏng, anh đây không nói nữa được chưa? Tôi đi, tôi đi ngay đây.”
Tiểu Bạch thở dài, rất muốn nói với Trương Khải Bình thực ra anh không cần chú ý đến cô đâu. Dù sao ngay từ khi bắt đầu đều là lỗi của cô. Sau đó cô nghĩ lại, cảm thấy việc này thật sự không cần thiết. Dù sao sắp rời đi rồi, cứ coi như không biết gì đi, sống yên ổn thêm vài ngày nữa, tự lừa gạt bản thân cũng được mà...
Trương Khải Bình cảm thấy Tiểu Bạch kì lạ, muốn giải thích, lại không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.
Tối qua, anh ta đi uống rượu. Sau đó gặp bạn nên đã lưu lại bar thêm một lúc. Cũng… không về muộn lắm mà!
Hơn nữa, Tiểu Bạch trước giờ đều rất hiểu chuyện, cô ấy chắc cũng biết anh không phải là loại người như thế nhỉ? Giải thích chính là che đậy, anh ta ngay thẳng đàng hoàng, Tiểu Bạch sẽ không hiểu lầm đâu. Cho nên cứ tự nhiên như vậy, một người một ma trong lòng đều ôm ấp tâm tư.
Yêu Nghiệt nào biết hắn giả trang Trương Khải Bình một lát lại có nhiều chuyện kế tiếp phía sau như vậy chứ? Hắn còn đang cảm thấy không hài lòng đây này!
Hôm qua, chính là hôm qua, hắn mua một đống ba con sói lớn về...
“Vợ ơi, anh mua rồi!”
Đậu Đậu mở cửa, vừa nhìn thấy bịch túi đen to đùng trong tay hắn đang xách, ngay lập tức sững lại. Anh, anh có thể dùng hết nhiều thế không hả?
Ánh mắt Đậu Đậu tố cáo, định thần lại mới nhớ Tên Ngốc vẫn còn đây, bèn vội vàng đỡ lấy ném vào không gian. Cái thứ này nhất định không thể để Tên Ngốc nhìn thấy, nếu không cái gương mặt già này của cô quả thật là... Bỏ đi, dù sao cũng đã vất đi mấy lần rồi.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu lập tức thản nhiên, sau đó thấy Tên Ngốc cũng đã ăn được kha khá rồi, liền dỗ dành cậu ta về làm bài tập.
Thế nhưng với trí thông minh của Tên Ngốc đã nhìn thấu cả rồi, chỉ có điều lúc nên giả ngốc thì giả ngốc, người thức thời mới là trang tuấn kiệt!
Những lúc như thế này, cậu trở thành một đứa trẻ, ấy, cậu còn phải làm bài tập nữa...
Yêu Nghiệt dọn dẹp trên bàn ăn, hai đứa nhỏ ngồi bên cạnh Đậu Đậu xem hoạt hình.
Đậu Đậu cảm thấy khá ngại ngùng, vừa nghĩ đến việc cô manh động để Yêu Nghiệt đi mua, lại càng thấy ngại ngùng.
Tại sao cô lại để hắn đi mua cái này chứ?
Chính là để chứng minh cô không thích phụ nữ sao!
Việc này còn phải chứng minh sao?
Nếu cô thích phụ nữ, còn ở bên hắn hả?
Nhưng mà mua cũng đã mua rồi, trước khi ra trận, không thể làm lính đào ngũ!
Dù sao cũng sẽ không mang thai. Hơn nữa, lỡ như không thăng cấp nữa thì sao?
Hơn nữa, anh chồng nhà mình thực sự rất đáng thương, người phụ nữ như cô làm... ấy, chờ chút, hình như vẫn chưa có giấy chứng nhận.
Nghĩ đến đây khóe miệng Đậu Đậu giật mạnh một cái, trong lòng nghĩ, Kim Đậu Đậu à Kim Đậu Đậu, mày đúng là vứt tiết tháo cho chó gặm rồi.
Suốt ngày hắn gọi vợ ơi vợ à, mày thật sự đã ngầm thừa nhận hả?
Hai người còn chưa đăng kí hết hôn đâu!
Trương Khải Bình sững sờ, “Mời cái gì? Không biết tôi nghèo đến rớt mồng tơi rồi hay sao?”
“Ôi chao, cậu đừng có mà giả bộ!”
Vương Đại Vũ đập một cái lên vai Trương Khải Bình, thấp giọng nói, “Tối hôm trước, người tôi gặp phải không phải cậu sao? Người ôm cả đống ba con sói lớn không phải cậu hả? Không quan tâm cậu nghèo hay không, lần này đừng hòng mà thoát được!”
Trương Khải Bình sững người, vội vàng nhìn sang Tiểu Bạch. Tiểu Bạch chỉ ngừng lại một lúc, sau đó quay sang hỏi con ma thường sống ở đây. Hôm qua anh nói anh đi mua thuốc.
Hóa ra...
Bỏ đi, anh là người, cô là ma, vốn dĩ anh không thể ở bên cạnh cô. Có thể khoan nhượng cô đến ngày hôm nay, có lẽ là vì... sự lương thiện.
Trương Khải Bình thấy Tiểu Bạch không chú ý đến, thở phào một hơi, quay sang mắng Vương Đại Vũ, “Nói cái gì vậy? Không được vu khống người khác! Cút cút cút, đi thẩm tra phạm nhân của cậu đi!”
Vương Đại Vũ tỏ vẻ tôi hiểu, “Được được được, biết da mặt cậu mỏng, anh đây không nói nữa được chưa? Tôi đi, tôi đi ngay đây.”
Tiểu Bạch thở dài, rất muốn nói với Trương Khải Bình thực ra anh không cần chú ý đến cô đâu. Dù sao ngay từ khi bắt đầu đều là lỗi của cô. Sau đó cô nghĩ lại, cảm thấy việc này thật sự không cần thiết. Dù sao sắp rời đi rồi, cứ coi như không biết gì đi, sống yên ổn thêm vài ngày nữa, tự lừa gạt bản thân cũng được mà...
Trương Khải Bình cảm thấy Tiểu Bạch kì lạ, muốn giải thích, lại không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.
Tối qua, anh ta đi uống rượu. Sau đó gặp bạn nên đã lưu lại bar thêm một lúc. Cũng… không về muộn lắm mà!
Hơn nữa, Tiểu Bạch trước giờ đều rất hiểu chuyện, cô ấy chắc cũng biết anh không phải là loại người như thế nhỉ? Giải thích chính là che đậy, anh ta ngay thẳng đàng hoàng, Tiểu Bạch sẽ không hiểu lầm đâu. Cho nên cứ tự nhiên như vậy, một người một ma trong lòng đều ôm ấp tâm tư.
Yêu Nghiệt nào biết hắn giả trang Trương Khải Bình một lát lại có nhiều chuyện kế tiếp phía sau như vậy chứ? Hắn còn đang cảm thấy không hài lòng đây này!
Hôm qua, chính là hôm qua, hắn mua một đống ba con sói lớn về...
“Vợ ơi, anh mua rồi!”
Đậu Đậu mở cửa, vừa nhìn thấy bịch túi đen to đùng trong tay hắn đang xách, ngay lập tức sững lại. Anh, anh có thể dùng hết nhiều thế không hả?
Ánh mắt Đậu Đậu tố cáo, định thần lại mới nhớ Tên Ngốc vẫn còn đây, bèn vội vàng đỡ lấy ném vào không gian. Cái thứ này nhất định không thể để Tên Ngốc nhìn thấy, nếu không cái gương mặt già này của cô quả thật là... Bỏ đi, dù sao cũng đã vất đi mấy lần rồi.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu lập tức thản nhiên, sau đó thấy Tên Ngốc cũng đã ăn được kha khá rồi, liền dỗ dành cậu ta về làm bài tập.
Thế nhưng với trí thông minh của Tên Ngốc đã nhìn thấu cả rồi, chỉ có điều lúc nên giả ngốc thì giả ngốc, người thức thời mới là trang tuấn kiệt!
Những lúc như thế này, cậu trở thành một đứa trẻ, ấy, cậu còn phải làm bài tập nữa...
Yêu Nghiệt dọn dẹp trên bàn ăn, hai đứa nhỏ ngồi bên cạnh Đậu Đậu xem hoạt hình.
Đậu Đậu cảm thấy khá ngại ngùng, vừa nghĩ đến việc cô manh động để Yêu Nghiệt đi mua, lại càng thấy ngại ngùng.
Tại sao cô lại để hắn đi mua cái này chứ?
Chính là để chứng minh cô không thích phụ nữ sao!
Việc này còn phải chứng minh sao?
Nếu cô thích phụ nữ, còn ở bên hắn hả?
Nhưng mà mua cũng đã mua rồi, trước khi ra trận, không thể làm lính đào ngũ!
Dù sao cũng sẽ không mang thai. Hơn nữa, lỡ như không thăng cấp nữa thì sao?
Hơn nữa, anh chồng nhà mình thực sự rất đáng thương, người phụ nữ như cô làm... ấy, chờ chút, hình như vẫn chưa có giấy chứng nhận.
Nghĩ đến đây khóe miệng Đậu Đậu giật mạnh một cái, trong lòng nghĩ, Kim Đậu Đậu à Kim Đậu Đậu, mày đúng là vứt tiết tháo cho chó gặm rồi.
Suốt ngày hắn gọi vợ ơi vợ à, mày thật sự đã ngầm thừa nhận hả?
Hai người còn chưa đăng kí hết hôn đâu!
/1918
|