Sở Ngọc Bình gật đầu, ừ một tiếng, mãi lâu sau mới nói, “Con gọi điện cho anh ấy ư?”
Đậu Đậu, “Vâng, sao thế ạ?”
Nói đi cũng phải nói lại, sao Sở Ngọc Bình lại phản ứng chậm chạp vậy chứ? Lẽ nào trước đây khi cô mang thai trứng cũng như vậy?
Ánh mắt đó của Yêu Nghiệt rõ ràng là ý nói - Em đâu chỉ như vậy, em còn nghiêm trọng hơn nhiều ấy chứ! Bà ấy phản ứng chậm chạp, còn em là ngốc!
Đậu Đậu ngay lập tức trừng mắt lườm - Anh mới là ngốc, cả nhà anh đều ngốc!
Cô không nhìn Yêu Nghiệt nữa, chuyên tâm canh trừng không để Sở Ngọc Bình chạy lung tung.
Nhưng Sở Ngọc Bình lại không hề chạy lung tung, bà chỉ phản ứng chậm một chút, “Hình như hôm nay anh ấy có cuộc họp cổ đông, không có thời gian đến. Hơn nữa, hơn nữa lỡ như, lỡ như…”
Đậu Đậu ngay lập tức ngắt lời, “Không có lỡ như, mẹ đến bệnh viện kiểm tra, sao ba có thể không đến chứ?”
“Y tá, xin hỏi Khoa phụ sản ở đâu?”
Từ cửa thang máy, một người đàn ông cuống cuồng kéo lại một cô y tá đang đi qua, cái dáng vẻ hấp ta hấp tấp đó, y tá nhìn còn tưởng rằng vợ ông ta đang trong phòng sinh nên nói, “Phòng sinh ở bên kia.”
Y tá chỉ về hướng ngược lại, Cố Thanh Vân liền chạy qua đó. Sau đó phát hiện ở đó chỉ có các sản phụ bụng to vượt mặt thì mới nhớ lại khi nãy y ta nói là phòng sinh.
Nhưng rõ ràng ông ta đã hỏi là khoa phụ sản mà!
Thấy Cố Thanh Vân đứng chỗ cũ quay mòng mòng, Đậu Đậu thở dài, đành đứng dậy, “Đây, Khoa phụ sản ở đây!”
Cố Thanh Vân vừa nghe thấy tiếng Đậu Đậu liền chạy một mạch qua đó.
Cái dáng vẻ kia nào có giống một người trung niên đã có đứa con mười bảy mười tám tuổi chứ!
Đậu Đậu đành chịu đứng dịch ra để cho đôi vợ chồng già có không gian nói chuyện.
Cô liếc nhìn thấy Sở Ngọc Bình đang đi chân đất nên vội vàng nhìn số giày cao gót, xuống dưới mua dép cho bà. Hình như sau khi mang thai không được đi chân đất, trước đây khi cô mang thai trứng cứ đi chân đất trong nhà, Yêu Nghiệt sẽ vội vàng chạy theo đi tất đi dép cho cô.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu âu yếm nhìn Yêu Nghiệt một cái.
Yêu Nghiệt ngơ ngác.
Xong rồi, hắn có cảm giác rồi.
Thấy mũi Yêu Nghiệt chảy xuống hai dòng máu đỏ, Đậu Đậu lập tức nổi đóa lấy khuỷu tay huých hắn, “Anh nghĩ cái gì đấy!”
Yêu Nghiệt vội vàng lau mũi, “Không… không có gì, thật đấy!”
Đậu Đậu còn lâu mới tin, cái dáng vẻ đó của hắn, rõ ràng là đang nghĩ đến thứ gì đó không nên nghĩ! Háo sắc! Không bao giờ đàng hoàng cả!
Đậu Đậu không thèm để ý đến hắn, cầm theo ví tiền đi tìm cửa hàng đồ dùng cho mẹ và bé. Đậu Đậu chọn đi chọn lại tìm được một đôi dép mềm mại cho bà bầu, gọi nhân viên lấy đôi cỡ ba mươi bảy. Sau đó lại nhìn thấy tất, cũng mua lấy một đôi tất bông dày một chút để bảo vệ mắt cá chân.
Khi cô quay lại bệnh viện, Cố Thanh Vân đã ngồi xuống ghế giúp Sở Ngọc Bình sưởi chân.
Đậu Đậu có chút cảm động, nhìn Yêu Nghiệt, “Này, đợi đến khi em già xấu xí rồi, anh cũng giống ông ấy chăm sóc em như vậy được không?”
Yêu Nghiệt ngay lập tức lắc đầu, “Không đâu.”
“Không?!”
“Anh sẽ làm tốt hơn ông ấy.”
Đậu Đậu hừ một tiếng coi như hài lòng, xách túi đồ đi về phía đó, “Đến số mấy rồi?”
Cố Thanh Vân vừa sưởi chân cho Sở Ngọc Bình vừa nói, “Số hai mươi bảy rồi. Tay con cầm gì thế?”
“Dép ạ, dép cho bà bầu. Đây, đi cho mẹ đi.”
Cố Thanh Vân vui mừng cười, vừa lấy tất và dép đi cho Sở Ngọc Bình, vừa nghĩ, nhận cô con gái nuôi này thật tốt!
Không lâu sau, bệnh viện đã gọi đến số hai mươi tám.
Sau khi vào trong, bác sĩ bắt mạch, cũng không nói rườm rà, “Chúc mừng, hơn một tháng rồi, kiến nghị đi siêu âm.”
Đậu Đậu, “Vâng, sao thế ạ?”
Nói đi cũng phải nói lại, sao Sở Ngọc Bình lại phản ứng chậm chạp vậy chứ? Lẽ nào trước đây khi cô mang thai trứng cũng như vậy?
Ánh mắt đó của Yêu Nghiệt rõ ràng là ý nói - Em đâu chỉ như vậy, em còn nghiêm trọng hơn nhiều ấy chứ! Bà ấy phản ứng chậm chạp, còn em là ngốc!
Đậu Đậu ngay lập tức trừng mắt lườm - Anh mới là ngốc, cả nhà anh đều ngốc!
Cô không nhìn Yêu Nghiệt nữa, chuyên tâm canh trừng không để Sở Ngọc Bình chạy lung tung.
Nhưng Sở Ngọc Bình lại không hề chạy lung tung, bà chỉ phản ứng chậm một chút, “Hình như hôm nay anh ấy có cuộc họp cổ đông, không có thời gian đến. Hơn nữa, hơn nữa lỡ như, lỡ như…”
Đậu Đậu ngay lập tức ngắt lời, “Không có lỡ như, mẹ đến bệnh viện kiểm tra, sao ba có thể không đến chứ?”
“Y tá, xin hỏi Khoa phụ sản ở đâu?”
Từ cửa thang máy, một người đàn ông cuống cuồng kéo lại một cô y tá đang đi qua, cái dáng vẻ hấp ta hấp tấp đó, y tá nhìn còn tưởng rằng vợ ông ta đang trong phòng sinh nên nói, “Phòng sinh ở bên kia.”
Y tá chỉ về hướng ngược lại, Cố Thanh Vân liền chạy qua đó. Sau đó phát hiện ở đó chỉ có các sản phụ bụng to vượt mặt thì mới nhớ lại khi nãy y ta nói là phòng sinh.
Nhưng rõ ràng ông ta đã hỏi là khoa phụ sản mà!
Thấy Cố Thanh Vân đứng chỗ cũ quay mòng mòng, Đậu Đậu thở dài, đành đứng dậy, “Đây, Khoa phụ sản ở đây!”
Cố Thanh Vân vừa nghe thấy tiếng Đậu Đậu liền chạy một mạch qua đó.
Cái dáng vẻ kia nào có giống một người trung niên đã có đứa con mười bảy mười tám tuổi chứ!
Đậu Đậu đành chịu đứng dịch ra để cho đôi vợ chồng già có không gian nói chuyện.
Cô liếc nhìn thấy Sở Ngọc Bình đang đi chân đất nên vội vàng nhìn số giày cao gót, xuống dưới mua dép cho bà. Hình như sau khi mang thai không được đi chân đất, trước đây khi cô mang thai trứng cứ đi chân đất trong nhà, Yêu Nghiệt sẽ vội vàng chạy theo đi tất đi dép cho cô.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu âu yếm nhìn Yêu Nghiệt một cái.
Yêu Nghiệt ngơ ngác.
Xong rồi, hắn có cảm giác rồi.
Thấy mũi Yêu Nghiệt chảy xuống hai dòng máu đỏ, Đậu Đậu lập tức nổi đóa lấy khuỷu tay huých hắn, “Anh nghĩ cái gì đấy!”
Yêu Nghiệt vội vàng lau mũi, “Không… không có gì, thật đấy!”
Đậu Đậu còn lâu mới tin, cái dáng vẻ đó của hắn, rõ ràng là đang nghĩ đến thứ gì đó không nên nghĩ! Háo sắc! Không bao giờ đàng hoàng cả!
Đậu Đậu không thèm để ý đến hắn, cầm theo ví tiền đi tìm cửa hàng đồ dùng cho mẹ và bé. Đậu Đậu chọn đi chọn lại tìm được một đôi dép mềm mại cho bà bầu, gọi nhân viên lấy đôi cỡ ba mươi bảy. Sau đó lại nhìn thấy tất, cũng mua lấy một đôi tất bông dày một chút để bảo vệ mắt cá chân.
Khi cô quay lại bệnh viện, Cố Thanh Vân đã ngồi xuống ghế giúp Sở Ngọc Bình sưởi chân.
Đậu Đậu có chút cảm động, nhìn Yêu Nghiệt, “Này, đợi đến khi em già xấu xí rồi, anh cũng giống ông ấy chăm sóc em như vậy được không?”
Yêu Nghiệt ngay lập tức lắc đầu, “Không đâu.”
“Không?!”
“Anh sẽ làm tốt hơn ông ấy.”
Đậu Đậu hừ một tiếng coi như hài lòng, xách túi đồ đi về phía đó, “Đến số mấy rồi?”
Cố Thanh Vân vừa sưởi chân cho Sở Ngọc Bình vừa nói, “Số hai mươi bảy rồi. Tay con cầm gì thế?”
“Dép ạ, dép cho bà bầu. Đây, đi cho mẹ đi.”
Cố Thanh Vân vui mừng cười, vừa lấy tất và dép đi cho Sở Ngọc Bình, vừa nghĩ, nhận cô con gái nuôi này thật tốt!
Không lâu sau, bệnh viện đã gọi đến số hai mươi tám.
Sau khi vào trong, bác sĩ bắt mạch, cũng không nói rườm rà, “Chúc mừng, hơn một tháng rồi, kiến nghị đi siêu âm.”
/1918
|