Đậu Đậu vừa nghe đã tức giận, “Trương Khải Bình, anh có ý gì vậy? Tiểu Bạch còn chưa tìm ra, anh còn không biết ngại mở miệng tìm tôi mượn tiền? Anh là một kẻ bạc tình! Tôi không cho anh mượn!”
Thấy Đậu Đậu muốn đi, Trương Khải Bình vội vàng nói, “Có tin tức của Tiểu Bạch rồi! Cho tôi mượn tiền! Tôi nhất định có thể tìm ra cô ấy!”
Đậu Đậu bỗng chốc sững lại, cau mày nghĩ ngợi một lúc, kiên quyết tỏ ý không tin, “Tin tức của Tiểu Bạch tôi cũng… Khụ, tin tức của Tiểu Bạch tôi còn không điều tra ra được, tôi không tin anh biết! Chỉ có một cái tên, trừ phi anh đi Cục bắt yêu!”
Đậu Đậu nói đến đây bỗng nhiên hoài nghi, “Chi phí cho Cục bắt yêu nhất định không chỉ năm mươi tệ chứ…”
“Là máy tính, máy tính!”
Trương Khải Bình chân tay loạn xạ chỉ về phía cửa hàng sửa máy tính cách đó ba trăm mét, “Trước đây tôi có tiếp nhận một vụ án hủy hoại dung nhan người khác, trong vụ án này người bị hại tên là Tô Thính Vũ. Tư liệu toàn bộ đều ở bên trong máy tính, cô cho tôi mượn tiền, hôm khác tôi nhất định trả cô!”
“… Anh nói thật chứ?”
Lẽ nào mọi việc xảy ra đều là của ý trời đã sắp đặt, củ cải trắng đẹp đẽ như Tiểu Bạch đã được chủ định nhú lên bởi con lợn cả đầu chỉ biết chính nghĩa Trương Khải Bình này sao?
Không được, Yêu Nghiệt nói rồi, trước khi đi Tiểu Bạch có cơ hội nói cho Trương Khải Bình cô ấy chưa chết, nhưng cuối cùng cô ấy lại không nói, đây chỉ có thể chứng minh Tiểu Bạch không muốn để Trương Khải Bình đi tìm cô ấy!
Hơn nữa, anh ta đã có Tiểu Bạch rồi mà còn nghe lời như vậy đi gặp mặt, Tiểu Bạch nhất định còn rất giận anh ta!
Không thể cho anh ta vay được! Để anh ta nóng lòng chết đi!
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu ho khan hai tiếng, “Ai biết anh nói là thật hay giả, tôi không quan tâm, hôm nay tôi ra ngoài chỉ mang năm mươi tệ, cho anh mượn rồi tôi lấy gì tiêu? Tránh ra tránh ra, tôi còn phải đến trường.”
Sau đó nhân lúc Trương Khải Bình ngẩn người, cô vội vàng chuồn nhanh qua đường.
Trương Khải Bình cứ trơ mắt như thế nhìn Đậu Đậu đi vào Thánh Phong, tia hy vọng cũng đã bị lụi tắt hoàn toàn.
Nhân viên sửa máy tính thấy anh cúi đầu thất vọng, do dự một lúc, muốn nói thấy người ta vội vàng như thế, hay là trả lại máy tính cho người ta vậy. Dù sao cửa hàng này cũng không phải của gã, bất luận gã sửa được bao nhiêu cái máy tính, ông chủ cũng chỉ trả cho gã số lương ý hệt… Không được, trong cửa hàng có camera giám sát, lỡ ông chủ quay lại xem camera thì biết làm sao?
Nghĩ như vậy, nhân viên sửa máy tính đột nhiên không nói nửa lời.
Trương Khải Bình cúi đầu ủ rũ trở về cửa cổng khu nhà trọ Vạn Tượng quanh quẩn, liếc nhìn bảo vệ, vội vàng chạy qua đó, “Anh hai, tôi có thể mượn anh …”
Bảo vệ nghe thấy vậy lập tức ngắt lời, “Không được không được! Tiền tiêu vặt vợ đưa cho tôi đều đã có số lượng rồi! Cho cậu vay, về tôi biết giải thích với vợ thế nào? Cậu nhanh chóng lên phòng lấy tiền đi.”
Trương Khải Bình vừa nghe lập tức như nhìn thấy hy vọng, “Được, vậy tôi về khu nhà trọ lấy tiền.”
Thế nhưng còn chưa bước vào trong, đã bị bảo vệ ngăn lại, “Cậu không có thẻ vào.”
“Tôi quên không mang theo rồi!”
“Vậy không được, không thể để cậu vào được.”
“Anh hai, anh không nhận ra tôi à? Tôi là Trương Khải Bình ở phòng 914, trước đây tôi có ngủ lại phòng bảo vệ một đêm đó.”
Bảo vệ ngay lập tức rất khó xử, “Tôi nhận ra anh, nhưng đây là quy định của khu Vạn Tượng. Không có thẻ không được vào! Người anh em anh đừng làm khó tôi nữa, hay là anh chờ thêm chút, tập hợp đủ chữ kí của ba người hàng xóm thì có thể vào trong.”
Trương Khải Bình ngay lập tức nói, “Anh cho rằng là bảy viên ngọc rồng à? Chữ kí của ba người hàng xóm, tôi cũng chỉ quen biết phòng 912 và 916 thôi!”
Còn ba chữ kí! Anh lấy đâu ra cái thứ ba chứ?
Bảo vệ nhún vai, “Vậy… vậy tôi cũng không có cách gì, hay là cậu đến đơn vị tìm lãnh đạo xin tờ giấy chứng minh?”
Trương Khải Bình phiền não, “Ây da, đơn vị của tôi cũng cần thẻ công việc, thẻ công việc của tôi cũng ở nhà!”
Bảo vệ còn có thể nói gì đây?
Bảo vệ chỉ có thể, “Người anh em, kiềm chế đau thương.”
Thấy Đậu Đậu muốn đi, Trương Khải Bình vội vàng nói, “Có tin tức của Tiểu Bạch rồi! Cho tôi mượn tiền! Tôi nhất định có thể tìm ra cô ấy!”
Đậu Đậu bỗng chốc sững lại, cau mày nghĩ ngợi một lúc, kiên quyết tỏ ý không tin, “Tin tức của Tiểu Bạch tôi cũng… Khụ, tin tức của Tiểu Bạch tôi còn không điều tra ra được, tôi không tin anh biết! Chỉ có một cái tên, trừ phi anh đi Cục bắt yêu!”
Đậu Đậu nói đến đây bỗng nhiên hoài nghi, “Chi phí cho Cục bắt yêu nhất định không chỉ năm mươi tệ chứ…”
“Là máy tính, máy tính!”
Trương Khải Bình chân tay loạn xạ chỉ về phía cửa hàng sửa máy tính cách đó ba trăm mét, “Trước đây tôi có tiếp nhận một vụ án hủy hoại dung nhan người khác, trong vụ án này người bị hại tên là Tô Thính Vũ. Tư liệu toàn bộ đều ở bên trong máy tính, cô cho tôi mượn tiền, hôm khác tôi nhất định trả cô!”
“… Anh nói thật chứ?”
Lẽ nào mọi việc xảy ra đều là của ý trời đã sắp đặt, củ cải trắng đẹp đẽ như Tiểu Bạch đã được chủ định nhú lên bởi con lợn cả đầu chỉ biết chính nghĩa Trương Khải Bình này sao?
Không được, Yêu Nghiệt nói rồi, trước khi đi Tiểu Bạch có cơ hội nói cho Trương Khải Bình cô ấy chưa chết, nhưng cuối cùng cô ấy lại không nói, đây chỉ có thể chứng minh Tiểu Bạch không muốn để Trương Khải Bình đi tìm cô ấy!
Hơn nữa, anh ta đã có Tiểu Bạch rồi mà còn nghe lời như vậy đi gặp mặt, Tiểu Bạch nhất định còn rất giận anh ta!
Không thể cho anh ta vay được! Để anh ta nóng lòng chết đi!
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu ho khan hai tiếng, “Ai biết anh nói là thật hay giả, tôi không quan tâm, hôm nay tôi ra ngoài chỉ mang năm mươi tệ, cho anh mượn rồi tôi lấy gì tiêu? Tránh ra tránh ra, tôi còn phải đến trường.”
Sau đó nhân lúc Trương Khải Bình ngẩn người, cô vội vàng chuồn nhanh qua đường.
Trương Khải Bình cứ trơ mắt như thế nhìn Đậu Đậu đi vào Thánh Phong, tia hy vọng cũng đã bị lụi tắt hoàn toàn.
Nhân viên sửa máy tính thấy anh cúi đầu thất vọng, do dự một lúc, muốn nói thấy người ta vội vàng như thế, hay là trả lại máy tính cho người ta vậy. Dù sao cửa hàng này cũng không phải của gã, bất luận gã sửa được bao nhiêu cái máy tính, ông chủ cũng chỉ trả cho gã số lương ý hệt… Không được, trong cửa hàng có camera giám sát, lỡ ông chủ quay lại xem camera thì biết làm sao?
Nghĩ như vậy, nhân viên sửa máy tính đột nhiên không nói nửa lời.
Trương Khải Bình cúi đầu ủ rũ trở về cửa cổng khu nhà trọ Vạn Tượng quanh quẩn, liếc nhìn bảo vệ, vội vàng chạy qua đó, “Anh hai, tôi có thể mượn anh …”
Bảo vệ nghe thấy vậy lập tức ngắt lời, “Không được không được! Tiền tiêu vặt vợ đưa cho tôi đều đã có số lượng rồi! Cho cậu vay, về tôi biết giải thích với vợ thế nào? Cậu nhanh chóng lên phòng lấy tiền đi.”
Trương Khải Bình vừa nghe lập tức như nhìn thấy hy vọng, “Được, vậy tôi về khu nhà trọ lấy tiền.”
Thế nhưng còn chưa bước vào trong, đã bị bảo vệ ngăn lại, “Cậu không có thẻ vào.”
“Tôi quên không mang theo rồi!”
“Vậy không được, không thể để cậu vào được.”
“Anh hai, anh không nhận ra tôi à? Tôi là Trương Khải Bình ở phòng 914, trước đây tôi có ngủ lại phòng bảo vệ một đêm đó.”
Bảo vệ ngay lập tức rất khó xử, “Tôi nhận ra anh, nhưng đây là quy định của khu Vạn Tượng. Không có thẻ không được vào! Người anh em anh đừng làm khó tôi nữa, hay là anh chờ thêm chút, tập hợp đủ chữ kí của ba người hàng xóm thì có thể vào trong.”
Trương Khải Bình ngay lập tức nói, “Anh cho rằng là bảy viên ngọc rồng à? Chữ kí của ba người hàng xóm, tôi cũng chỉ quen biết phòng 912 và 916 thôi!”
Còn ba chữ kí! Anh lấy đâu ra cái thứ ba chứ?
Bảo vệ nhún vai, “Vậy… vậy tôi cũng không có cách gì, hay là cậu đến đơn vị tìm lãnh đạo xin tờ giấy chứng minh?”
Trương Khải Bình phiền não, “Ây da, đơn vị của tôi cũng cần thẻ công việc, thẻ công việc của tôi cũng ở nhà!”
Bảo vệ còn có thể nói gì đây?
Bảo vệ chỉ có thể, “Người anh em, kiềm chế đau thương.”
/1918
|