Trương Khải Bình vội vàng hỏi, “Vậy nơi cô ta nên đến là chỗ nào?”
Viện trưởng lắc lắc đầu, “Cái này thì tôi không biết. Nghe nói mẹ cô ấy là một doanh nhân quốc tế rất có tiếng, một năm trước từ nước ngoài trở về, chưa kịp đứng vững chân bao lâu thì cô ấy xảy ra chuyện.”
Trương Khải Bình chau mày, “Vậy cha cô ấy đâu?”
Viện trưởng thở dài, “Nghe nói đã mất từ khi cô ấy còn rất nhỏ rồi.”
“Vậy ông có liên lạc của cô ấy không?”
“Chuyện này… thật sự là không có.”
Đúng lúc Trương Khải Bình thấy không hỏi ra được thông tin gì thì viện trưởng nghĩ nói, “Có điều ở đây tôi có một tờ danh thiếp của mẹ cô ấy, đồng chí cảnh sát nếu như cần, tôi sẽ đi tìm cho cậu.”
Trương Khải Bình vội vàng gật đầu, “Cần, tôi rất cần. Phiền ông giúp tôi tìm ngay bây giờ được không?”
Viện trưởng nhìn anh ta gấp gáp liền thấy sự việc có vẻ rất nghiêm trọng, không nói lời nào liền đi tìm danh thiếp cho anh ta. Danh thiếp rất đơn giản, một tờ giấy cứng màu đen, bên trên ngoài tên tiếng anh Susa màu bạc và số liên lạc là 37****** thì không còn gì khác nữa.
Trương Khải Bình nhận lấy tấm danh thiếp, nói cáo từ viện trưởng. Sau đó anh ta đi ra khỏi bệnh viện, gọi một chiếc xe về chung cư.
Tất cả mọi người đều nghĩ anh ta sẽ không tìm được tung tích của Tiểu Bạch, nhưng trời không tuyệt đường người, anh ta còn tìm được cửa đột phá.
Susa, Hoa kiều quốc tịch Mỹ, một năm trước về nước, hiện đang là Chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế.
Trương Khải Bình mở công cụ tìm kiếm nhập tập đoàn Thịnh Thế. Sau đó nhảy ra một tá các tin tức bên lề liên quan tới chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế và chuyện… Tiểu Bạch bị người khác cố ý hủy hoại dung nhan.
Quần chúng hóng hớt còn lấy khuôn mặt trước khi bị thương và khuôn mặt quấn băng sau khi bị thương của Tiểu Bạch ra so sánh, thậm chí có người còn lo bò trắng răng thảo luận sâu xem cô ấy rốt cuộc có bị sẹo không, nếu như đi phẫu thuật thẩm mỹ sẽ tới bệnh viện thẩm mỹ nào?
Trương Khải Bình bất giác nắm chặt tay, sau khi thoát khỏi phần mềm điện thoại, suy nghĩ rất lâu, vẫn đem mấy bức ảnh đó lưu lại.
Chí ít có thể xác định được Tô Thính Vũ chính là Tiểu Bạch không phải sao?
Ít nhất cô ấy không sao, vẫn còn trên thế giới này, sống bình yên vô sự.
Như vậy là đủ rồi.
Trương Khải Bình nghĩ tới đây liền đóng điện thoại đứng dậy, chuẩn bị tùy ý làm cái gì đó để ăn.
Anh ta đã một ngày không ăn gì rồi. Phòng bếp trống trơn, trừ mấy gói mì ăn liền mua từ lúc mới chuyển tới ra thì không có đồ gì khác.
Trương Khải Bình bật bếp nấu nước, vừa xé được gói mì úp xong thì chuông cửa đã reo lên.
Là Đậu Đậu, cô không nhịn được tính tò mò, nên rốt cuộc vẫn chạy tới xem Trương Khải Bình ra sao rồi.
Tên phụ bạc này, chờ tới khi người đi rồi mới bắt đầu lo lắng, phải thấy được anh ta thất hồn lạc phách mới coi như đạt được mục đích!
Nếu không cô sao xứng với nhiều bữa cơm như vậy của Tiểu Bạch chứ?
Vậy nên cô ăn xong là chạy tới tuần tra liền, nhất định phải xác nhận Trương Khải Bình vẫn còn ở trạng thái sống mà không thể yêu mới có thể an tâm về đi ngủ được.
Nhưng, khụ, cô thất vọng rồi!
Trương Khải Bình sao có vẻ như chẳng làm sao vậy?
Lẽ nào Yêu Nghiệt tính không đúng sao, anh ta tìm được Tiểu Bạch rồi?
Đậu Đậu nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể hiểu được, Trương Khải Bình thấy cô không nói gì chỉ xem xét anh ta từ trên xuống dưới, nhất thời càng không thể hiểu được, “Tìm tôi có việc sao?”
“… Tiểu Bạch sao rồi hả? Nghe nói anh đi tìm rồi, tìm được chưa?”
“Chưa.”
Đậu Đậu bất giác mang theo ý cười, “Ồ, vậy là tốt rồi.”
Sau đó nhìn thấy Trương Khải Bình đơ người, nhất thời đổi lại lời nói, “Khụ, ý của tôi là, đừng có nản lòng, đừng có buồn khổ, không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền! Cho dù không tìm được cô ấy, vậy chắc chắn sẽ có manh mối gì đó có phải không?”
“Ừ, tôi đã lấy được danh thiếp của mẹ cô ấy rồi.”
Viện trưởng lắc lắc đầu, “Cái này thì tôi không biết. Nghe nói mẹ cô ấy là một doanh nhân quốc tế rất có tiếng, một năm trước từ nước ngoài trở về, chưa kịp đứng vững chân bao lâu thì cô ấy xảy ra chuyện.”
Trương Khải Bình chau mày, “Vậy cha cô ấy đâu?”
Viện trưởng thở dài, “Nghe nói đã mất từ khi cô ấy còn rất nhỏ rồi.”
“Vậy ông có liên lạc của cô ấy không?”
“Chuyện này… thật sự là không có.”
Đúng lúc Trương Khải Bình thấy không hỏi ra được thông tin gì thì viện trưởng nghĩ nói, “Có điều ở đây tôi có một tờ danh thiếp của mẹ cô ấy, đồng chí cảnh sát nếu như cần, tôi sẽ đi tìm cho cậu.”
Trương Khải Bình vội vàng gật đầu, “Cần, tôi rất cần. Phiền ông giúp tôi tìm ngay bây giờ được không?”
Viện trưởng nhìn anh ta gấp gáp liền thấy sự việc có vẻ rất nghiêm trọng, không nói lời nào liền đi tìm danh thiếp cho anh ta. Danh thiếp rất đơn giản, một tờ giấy cứng màu đen, bên trên ngoài tên tiếng anh Susa màu bạc và số liên lạc là 37****** thì không còn gì khác nữa.
Trương Khải Bình nhận lấy tấm danh thiếp, nói cáo từ viện trưởng. Sau đó anh ta đi ra khỏi bệnh viện, gọi một chiếc xe về chung cư.
Tất cả mọi người đều nghĩ anh ta sẽ không tìm được tung tích của Tiểu Bạch, nhưng trời không tuyệt đường người, anh ta còn tìm được cửa đột phá.
Susa, Hoa kiều quốc tịch Mỹ, một năm trước về nước, hiện đang là Chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế.
Trương Khải Bình mở công cụ tìm kiếm nhập tập đoàn Thịnh Thế. Sau đó nhảy ra một tá các tin tức bên lề liên quan tới chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế và chuyện… Tiểu Bạch bị người khác cố ý hủy hoại dung nhan.
Quần chúng hóng hớt còn lấy khuôn mặt trước khi bị thương và khuôn mặt quấn băng sau khi bị thương của Tiểu Bạch ra so sánh, thậm chí có người còn lo bò trắng răng thảo luận sâu xem cô ấy rốt cuộc có bị sẹo không, nếu như đi phẫu thuật thẩm mỹ sẽ tới bệnh viện thẩm mỹ nào?
Trương Khải Bình bất giác nắm chặt tay, sau khi thoát khỏi phần mềm điện thoại, suy nghĩ rất lâu, vẫn đem mấy bức ảnh đó lưu lại.
Chí ít có thể xác định được Tô Thính Vũ chính là Tiểu Bạch không phải sao?
Ít nhất cô ấy không sao, vẫn còn trên thế giới này, sống bình yên vô sự.
Như vậy là đủ rồi.
Trương Khải Bình nghĩ tới đây liền đóng điện thoại đứng dậy, chuẩn bị tùy ý làm cái gì đó để ăn.
Anh ta đã một ngày không ăn gì rồi. Phòng bếp trống trơn, trừ mấy gói mì ăn liền mua từ lúc mới chuyển tới ra thì không có đồ gì khác.
Trương Khải Bình bật bếp nấu nước, vừa xé được gói mì úp xong thì chuông cửa đã reo lên.
Là Đậu Đậu, cô không nhịn được tính tò mò, nên rốt cuộc vẫn chạy tới xem Trương Khải Bình ra sao rồi.
Tên phụ bạc này, chờ tới khi người đi rồi mới bắt đầu lo lắng, phải thấy được anh ta thất hồn lạc phách mới coi như đạt được mục đích!
Nếu không cô sao xứng với nhiều bữa cơm như vậy của Tiểu Bạch chứ?
Vậy nên cô ăn xong là chạy tới tuần tra liền, nhất định phải xác nhận Trương Khải Bình vẫn còn ở trạng thái sống mà không thể yêu mới có thể an tâm về đi ngủ được.
Nhưng, khụ, cô thất vọng rồi!
Trương Khải Bình sao có vẻ như chẳng làm sao vậy?
Lẽ nào Yêu Nghiệt tính không đúng sao, anh ta tìm được Tiểu Bạch rồi?
Đậu Đậu nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể hiểu được, Trương Khải Bình thấy cô không nói gì chỉ xem xét anh ta từ trên xuống dưới, nhất thời càng không thể hiểu được, “Tìm tôi có việc sao?”
“… Tiểu Bạch sao rồi hả? Nghe nói anh đi tìm rồi, tìm được chưa?”
“Chưa.”
Đậu Đậu bất giác mang theo ý cười, “Ồ, vậy là tốt rồi.”
Sau đó nhìn thấy Trương Khải Bình đơ người, nhất thời đổi lại lời nói, “Khụ, ý của tôi là, đừng có nản lòng, đừng có buồn khổ, không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền! Cho dù không tìm được cô ấy, vậy chắc chắn sẽ có manh mối gì đó có phải không?”
“Ừ, tôi đã lấy được danh thiếp của mẹ cô ấy rồi.”
/1918
|