Cục trưởng Lương nhìn trong đám người một thanh niên trẻ không gầy không béo không cao không thấp nước da hơi đen nhưng còn coi như có tinh thần, liền hắng hắng giọng, “Khụ, cậu chính là Trương Khải Bình mà cậu ta nói tới sao?”
Trương Khải Bình, “… Dạ.”
Sau đó Cục trưởng Lương bắt đầu dạy dỗ, nói một tá những lời về bảo vệ gia đình bảo vệ tổ quốc giữ gìn trật tự an ninh xã hội, lời nói sâu xa, “Tôi biết làm cảnh sát không đơn giản, nhưng chính vì không đơn giản, đây mới là một công việc thần thánh!”
Trương Khải Bình chỉ có thể gật đầu, “Dạ, Cục trưởng nói đúng.”
“Vậy sao cậu có thể vì sợ người ta nổi tính đại tiểu thư mà không đi điều tra hả? Cậu như vậy sao có thể xem là một cảnh sát tốt?”
Trương Khải Bình, “… Ngài nói đúng, đều đúng.”
Cục trưởng Lương giáo huấn anh ta một bài, sau đó lấy tấm lòng quảng đại như mùa xuân, “Đã biết sai chưa? Biết sai rồi thì vẫn là đồng chí tốt. Được rồi, đi đi, đi phá án đi.”
Trương Khải Bình đặc biệt muốn nói anh thật sự không biết sai, nhưng anh không dám.
Vậy là anh chỉ có thể lái xe dưới ánh mắt thông cảm của Vương Đại Vũ, cất tài liệu vụ án và sổ ghi chép, tới địa chỉ Vương Đại Vũ đưa.
Địa chỉ mà Vương Đại Vũ đưa là khu biệt thự ngoại ô Đế Đô. Trương Khải Bình vừa lái xe vừa lo lắng, không biết lát nữa nhìn thấy Tiểu Bạch, câu đầu tiên nên nói là gì.
Tuy nhiên Tiểu Bạch cũng không khá hơn anh là mấy, từ lúc ba viên cảnh sát kia đi khỏi, cô đã đi qua đi lại không biết bao nhiêu vòng rồi.
“Tiểu thư, cô có muốn ăn hoa quả không?”
Dì Vương phụ trách chăm sóc ăn uống ngủ nghỉ của cô bê hoa quả theo mùa đã gọt xong xuôi, Tiểu Bạch ngồi xuống dùng dĩa gắp một miếng không biết là gì lên, ăn hai miếng không nếm ra mùi vị, rồi lại đứng dậy tiếp tục đi.
Dì Vương còn tưởng là Tiểu Bạch đang sợ chuyện vừa nãy, thở dài nói, “Tiểu thư, cô không cần quá lo lắng đâu. Nếu như cô không thích, dì sẽ nói với bảo vệ bên ngoài, không cho bọn họ vào nữa.”
“Đừng, cháu không lo lắng!”
“Sao lại thế được? Cô đã đi lại không biết bao nhiêu bận rồi.”
Sợ dì Vương không để Trương Khải Bình vào trong, Tiểu Bạch ngồi xuống, “Cháu không đi lại nữa, không phải cháu đã ngồi xuống rồi sao?”
Tiểu Bạch như ngồi trên đống lửa, sốt ruột nghĩ, không biết Trương Khải Bình có biết Tô Thính Vũ là cô không?
Anh ấy có tới không? Khi nào tới?
Hôm đó cô cố ý nói về nhà trước, chặn tiểu Vương nói ra câu tiểu thư.
Có khi nào anh ấy sẽ hiểu lầm không?
Trương Khải Bình, “… Dạ.”
Sau đó Cục trưởng Lương bắt đầu dạy dỗ, nói một tá những lời về bảo vệ gia đình bảo vệ tổ quốc giữ gìn trật tự an ninh xã hội, lời nói sâu xa, “Tôi biết làm cảnh sát không đơn giản, nhưng chính vì không đơn giản, đây mới là một công việc thần thánh!”
Trương Khải Bình chỉ có thể gật đầu, “Dạ, Cục trưởng nói đúng.”
“Vậy sao cậu có thể vì sợ người ta nổi tính đại tiểu thư mà không đi điều tra hả? Cậu như vậy sao có thể xem là một cảnh sát tốt?”
Trương Khải Bình, “… Ngài nói đúng, đều đúng.”
Cục trưởng Lương giáo huấn anh ta một bài, sau đó lấy tấm lòng quảng đại như mùa xuân, “Đã biết sai chưa? Biết sai rồi thì vẫn là đồng chí tốt. Được rồi, đi đi, đi phá án đi.”
Trương Khải Bình đặc biệt muốn nói anh thật sự không biết sai, nhưng anh không dám.
Vậy là anh chỉ có thể lái xe dưới ánh mắt thông cảm của Vương Đại Vũ, cất tài liệu vụ án và sổ ghi chép, tới địa chỉ Vương Đại Vũ đưa.
Địa chỉ mà Vương Đại Vũ đưa là khu biệt thự ngoại ô Đế Đô. Trương Khải Bình vừa lái xe vừa lo lắng, không biết lát nữa nhìn thấy Tiểu Bạch, câu đầu tiên nên nói là gì.
Tuy nhiên Tiểu Bạch cũng không khá hơn anh là mấy, từ lúc ba viên cảnh sát kia đi khỏi, cô đã đi qua đi lại không biết bao nhiêu vòng rồi.
“Tiểu thư, cô có muốn ăn hoa quả không?”
Dì Vương phụ trách chăm sóc ăn uống ngủ nghỉ của cô bê hoa quả theo mùa đã gọt xong xuôi, Tiểu Bạch ngồi xuống dùng dĩa gắp một miếng không biết là gì lên, ăn hai miếng không nếm ra mùi vị, rồi lại đứng dậy tiếp tục đi.
Dì Vương còn tưởng là Tiểu Bạch đang sợ chuyện vừa nãy, thở dài nói, “Tiểu thư, cô không cần quá lo lắng đâu. Nếu như cô không thích, dì sẽ nói với bảo vệ bên ngoài, không cho bọn họ vào nữa.”
“Đừng, cháu không lo lắng!”
“Sao lại thế được? Cô đã đi lại không biết bao nhiêu bận rồi.”
Sợ dì Vương không để Trương Khải Bình vào trong, Tiểu Bạch ngồi xuống, “Cháu không đi lại nữa, không phải cháu đã ngồi xuống rồi sao?”
Tiểu Bạch như ngồi trên đống lửa, sốt ruột nghĩ, không biết Trương Khải Bình có biết Tô Thính Vũ là cô không?
Anh ấy có tới không? Khi nào tới?
Hôm đó cô cố ý nói về nhà trước, chặn tiểu Vương nói ra câu tiểu thư.
Có khi nào anh ấy sẽ hiểu lầm không?
/1918
|