Trong chớp mắt, suy nghĩ Trương Khải Bình xoay chuyển trăm vòng. Anh ta kéo tay Tiểu Bạch ra, nói, “Xin lỗi, tôi không biết cô đang nói cái gì.” Rồi cầm lấy sổ ghi chép của anh ta, chạy trốn.
Đám vệ sĩ mắt chữ A mồm chữ O, nối đuôi nhau không biết nói gì mới được.
Dì Vương ho hai tiếng, thấy mình cần phải làm gì đó để lấy lại thể diện cho tiểu thư.
“Tiểu thư có phải mệt rồi không? Ăn xong cơm rồi mau đi nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Bạch hít sâu, nhìn về phía dì Vương, “Dì Vương, cháu không mệt, còn nữa, mấy người các người mau đi ngăn anh ấy lại đi.”
Đám vệ sĩ không động đậy, nhìn về phía dì Vương.
Dì Vương thở dài, không còn cách nào khác, chỉ có thể để bọn họ làm theo, “Đi đi, đi ngăn lại.”
Tiểu thư hiện giờ còn đang bệnh, nhất định phải theo ý cô.
Một đám vệ sĩ nghe lời của dì Vương, đuổi theo, kéo Trương Khải Bình từ xe xuống, mang tới trước mặt Tiểu Bạch, hỏi, “Tiểu thư, xin hỏi giờ phải làm thế nào?”
Tiểu Bạch xem xét Trương Khải Bình một lát, nói, “Trói vào trước đã, tôi đi gọi điện thoại.”
Tiểu Bạch lấy điện thoại gọi cho Đậu Đậu, điện thoại vừa có người nhấc máy liền nói, “Đậu Đậu, anh ấy không chịu nhận tôi.”
Đậu Đậu co rút khóe môi, liền nghĩ tới lời của Yêu Nghiệt nói tới việc đàn ông hi vọng có thể chăm sóc, bảo vệ được người phụ nữ của mình. Có lẽ Yêu Nghiệt nói không sai, Trương Khải Bình chính là để tâm vào chuyện vụn vặt này. Nếu không trai chưa vợ gái chưa chồng, anh ta sao lại không nhận Tiểu Bạch?
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu liền nói, “Anh ta nghĩ là không xứng với cô, vậy nên mới không muốn làm cô lỡ dở.”
Tiêu Bạch liền lo lắng, “Vậy phải làm thế nào? Tôi… tôi cũng không thể đoạn tuyệt quan hệ với mẹ tôi mà!”
Đậu Đậu xoay đôi mắt gian trá, vỗ chân Yêu Nghiệt, “Chuyện này dễ!”
Yêu Nghiệt liền co rút khóe môi, “Vợ, có phải là em…”
Lại nghĩ ra được chủ ý quỷ gì phải không?
Lần trước cô nghĩ ra chủ ý để Hà Chính Trực cho Diệp Tinh Thần xem ngực, lần này sẽ không phải để Tiểu Bạch trực tiếp hiến thân chứ?
Biểu cảm của Đậu Đậu hiển nhiên là như vậy, Yêu Nghiệt liền, “…”
Nhưng mà Tiểu Bạch…
Khụ, được thôi, hắn đã quên Tiểu Bạch từng là con quỷ đói vồ lấy Trương Khải Bình, bình thường gọi Trương Khải Bình là ông xã rất dễ dàng.
Không giống vợ của mình, nói cô gọi một câu ông xã à, chồng à mà giống như đòi mạng cô vậy, sống chết không chịu mở miệng. Chỉ là khi bị giày vò ác liệt mới kêu một tiếng lầm rầm như muỗi kêu.
Thật tức chết người!
Vì thế, Yêu Nghiệt không nói thêm gì nữa…
Thấy Yêu Nghiệt không hề ngăn cản, Đậu Đậu liền nói với Tiểu Bạch trong điện thoại, “Tôi nói với cô, Trương Khải Bình nhà cô là một con heo chính trực, quan niệm về trinh tiết rất truyền thống. Lát nữa cô xử lý anh ta, xem anh ta dám không nhận trách nhiệm không!”
Tiểu Bạch biểu thị tán thành, gật đầu nói được, sau đó hỏa tốc cúp máy.
Đậu Đậu ngồi trên sofa cười ngốc, cuối cùng có thể lĩnh hội được tâm trạng của Tên Ngốc rồi. Học Lôi Phong làm việc tốt chính là tốt! Sau này nhất định sẽ làm nhiều việc tốt!
Yêu Nghiệt, “Vợ, đây không phải là làm chuyện tốt, đây một chủ ý dại dột. Ngộ nhỡ Tiểu Bạch còn chưa xong việc, Susa quay về thì làm thế nào?”
Đậu Đậu vội vàng bịt miệng hắn lại, “Đừng có nói linh tinh! Có thể nghĩ tốt lên một chút được không?”
Đám vệ sĩ mắt chữ A mồm chữ O, nối đuôi nhau không biết nói gì mới được.
Dì Vương ho hai tiếng, thấy mình cần phải làm gì đó để lấy lại thể diện cho tiểu thư.
“Tiểu thư có phải mệt rồi không? Ăn xong cơm rồi mau đi nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Bạch hít sâu, nhìn về phía dì Vương, “Dì Vương, cháu không mệt, còn nữa, mấy người các người mau đi ngăn anh ấy lại đi.”
Đám vệ sĩ không động đậy, nhìn về phía dì Vương.
Dì Vương thở dài, không còn cách nào khác, chỉ có thể để bọn họ làm theo, “Đi đi, đi ngăn lại.”
Tiểu thư hiện giờ còn đang bệnh, nhất định phải theo ý cô.
Một đám vệ sĩ nghe lời của dì Vương, đuổi theo, kéo Trương Khải Bình từ xe xuống, mang tới trước mặt Tiểu Bạch, hỏi, “Tiểu thư, xin hỏi giờ phải làm thế nào?”
Tiểu Bạch xem xét Trương Khải Bình một lát, nói, “Trói vào trước đã, tôi đi gọi điện thoại.”
Tiểu Bạch lấy điện thoại gọi cho Đậu Đậu, điện thoại vừa có người nhấc máy liền nói, “Đậu Đậu, anh ấy không chịu nhận tôi.”
Đậu Đậu co rút khóe môi, liền nghĩ tới lời của Yêu Nghiệt nói tới việc đàn ông hi vọng có thể chăm sóc, bảo vệ được người phụ nữ của mình. Có lẽ Yêu Nghiệt nói không sai, Trương Khải Bình chính là để tâm vào chuyện vụn vặt này. Nếu không trai chưa vợ gái chưa chồng, anh ta sao lại không nhận Tiểu Bạch?
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu liền nói, “Anh ta nghĩ là không xứng với cô, vậy nên mới không muốn làm cô lỡ dở.”
Tiêu Bạch liền lo lắng, “Vậy phải làm thế nào? Tôi… tôi cũng không thể đoạn tuyệt quan hệ với mẹ tôi mà!”
Đậu Đậu xoay đôi mắt gian trá, vỗ chân Yêu Nghiệt, “Chuyện này dễ!”
Yêu Nghiệt liền co rút khóe môi, “Vợ, có phải là em…”
Lại nghĩ ra được chủ ý quỷ gì phải không?
Lần trước cô nghĩ ra chủ ý để Hà Chính Trực cho Diệp Tinh Thần xem ngực, lần này sẽ không phải để Tiểu Bạch trực tiếp hiến thân chứ?
Biểu cảm của Đậu Đậu hiển nhiên là như vậy, Yêu Nghiệt liền, “…”
Nhưng mà Tiểu Bạch…
Khụ, được thôi, hắn đã quên Tiểu Bạch từng là con quỷ đói vồ lấy Trương Khải Bình, bình thường gọi Trương Khải Bình là ông xã rất dễ dàng.
Không giống vợ của mình, nói cô gọi một câu ông xã à, chồng à mà giống như đòi mạng cô vậy, sống chết không chịu mở miệng. Chỉ là khi bị giày vò ác liệt mới kêu một tiếng lầm rầm như muỗi kêu.
Thật tức chết người!
Vì thế, Yêu Nghiệt không nói thêm gì nữa…
Thấy Yêu Nghiệt không hề ngăn cản, Đậu Đậu liền nói với Tiểu Bạch trong điện thoại, “Tôi nói với cô, Trương Khải Bình nhà cô là một con heo chính trực, quan niệm về trinh tiết rất truyền thống. Lát nữa cô xử lý anh ta, xem anh ta dám không nhận trách nhiệm không!”
Tiểu Bạch biểu thị tán thành, gật đầu nói được, sau đó hỏa tốc cúp máy.
Đậu Đậu ngồi trên sofa cười ngốc, cuối cùng có thể lĩnh hội được tâm trạng của Tên Ngốc rồi. Học Lôi Phong làm việc tốt chính là tốt! Sau này nhất định sẽ làm nhiều việc tốt!
Yêu Nghiệt, “Vợ, đây không phải là làm chuyện tốt, đây một chủ ý dại dột. Ngộ nhỡ Tiểu Bạch còn chưa xong việc, Susa quay về thì làm thế nào?”
Đậu Đậu vội vàng bịt miệng hắn lại, “Đừng có nói linh tinh! Có thể nghĩ tốt lên một chút được không?”
/1918
|