Thần sắc Ly Mộ Bạch ảm đạm một chút, rồi lập tức bày ra một nụ cười ôn hòa, “Vết thương sao rồi? Có chỗ nào không được khỏe không? Muội đừng trách Tiểu Cửu, nó cũng là… bị mụ mị đầu óc.”
Oán hận trong mắt Cơ Yêu Nguyệt lóe lên rồi rất nhanh mất đi, sau đó gật đầu, nói, “Muội biết mà.”
Ly Mộ Bạch do dự, hồi lâu vẫn không nhịn được, “Tiểu Nguyệt, thật ra năm đó Tây Hải Long tộc…”
“Mạch Phi hại cả nhà của muội gặp phải sự giết hại của Ma tộc, muội tuyệt đối không bỏ qua cho cô ta!”
Cơ Yêu Nguyệt đột nhiên mở miệng cắt ngang, chặn đứng tất cả chân tướng mà Ly Mộ Bạch định nói. Hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể cười nói, “Ồ, muội biết hết rồi sao?”
Xem ra là phụ vương nói như vậy. Phụ Vương vẫn chở che và yêu thương Cửu đệ như trước kia. Chỉ có điều, Tiểu Cửu đã nói như vậy thì hắn hoàn toàn tin đệ ấy thật sự sẽ làm được. Vậy nên, vì sự an toàn của Tiểu Nguyệt…
“Tiểu Nguyệt, muội thích Cửu đệ như vậy sao?”
“Mộ Bạch ca ca, câu này của huynh… là có ý gì?”
“Không có gì, huynh chỉ là muốn nói Cửu đệ có tình cảm sâu đậm với Mạch Phi, năm đó thậm chí còn không tiếc vì cô ta mà rút hết long cốt, sự cố chấp này huynh nghĩ không thể dễ dàng có thể thay đổi được.”
“Những việc này muội đều biết. Nhưng muội không cam tâm! Muội không hiểu được, rốt cuộc muội có chỗ nào không bằng cô gái đó!”
Thấy lời khuyên của mình phản tác dụng, Ly Mộ Bạch chỉ có thể im miệng không nói gì.
Cơ Yêu Nguyệt hạ thấp Đậu Đậu từ đầu tới chân một lượt, còn muốn nói gì nữa, đầu ngón tay lạnh đi, liền ngừng nói.
Hàn độc của cô lại phát tác rồi.
Mỗi lần hàn độc phát tác đều sẽ bắt đầu từ đầu ngón chân, ngón tay, theo tứ chi từ từ đi lên.
Giương mắt nhìn hàn độc đông kết mình thành tảng băng điêu khắc, cảm giác đó không chỉ đơn thuần là đau đớn có thể hình dung được. Ả không muốn nếm trải nó nữa, cả tháng nay ở trong Long cung, mỗi phút mỗi giây ả đều sống trong sợ hãi. Ả sợ hàn độc cắn trả, sợ bản thân thật sự biến thành tảng băng điêu khắc!
Song tu với Liệt Diệm như uống rượu độc giải khát vậy.
Trừ phi giải độc triệt để, nếu không một khi dừng thì hàn độc sẽ mang theo đau khổ gấp trăm ngàn lần kéo nhau trở lại!
Ả muốn tới chỗ Liệt Diệm, cô buộc phải quay về nhân gian tìm Liệt Diệm!
Nghĩ tới đây, Cơ Yêu Nguyệt nhẹ nhàng nằm xuống, “Mộ Bạch ca ca, muội muốn nghỉ ngơi, có thể mời huynh ra ngoài được không?”
Ly Mộ Bạch là người dễ nói chuyện, đặc biệt là so với Yêu Nghiệt. Nếu nói Yêu Nghiệt là đồ thần kinh tùy hứng liều lĩnh thì Ly Mộ Bạch lại là người đàn ông có trái tim ấm áp. Nếu không phải tướng mạo có sáu phần giống nhau thì bất cứ ai cũng sẽ không tin bọn họ là anh em ruột.
Cơ Yêu Nguyệt vừa mở miệng, Ly Mộ Bạch liền rời đi. Trước lúc đi còn quay đầu lo lắng nhìn ả một cái.
Sau khi Ly Mộ Bạch rời khỏi, Cơ Yêu Nguyệt lập tức bỏ chăn ra từ trên giường bước xuống. Ả lục từ trong tủ quần áo cổ kính ra một bộ trang phục của binh lính, run rẩy cái tay đang dần bị tê liệt, khó khăn mặc lên người.
Ả buộc phải nhanh chóng đi về biên giới của Đông Hải. Ở đó ả có thể thuận theo đáy dòng nước, trực tiếp tới hầm Sở gia!
Đó là thông đạo Sở Liên Thành đặc biệt đào cho ả, chỉ cần tới biên giới của biển là hàn độc của ả có thể được cứu rồi.
Chỉ có điều, lần trước vừa mới làm Sở Liên Thành quên hết, lần này chẳng lẽ lại bị anh ta phá vỡ sao?
Cơ Yêu Nguyệt vừa dừng tay thắt thắt lưng thì hàn băng đã theo ngón tay của ả lập tức len lên bàn tay.
Lần này ả không thể để ý nghĩ nhiều như vậy nữa, vội vàng đội mũ giáp sắt, sau đó chạy thẳng một mạch tới thư phòng của Long Vương.
Ả biết ở đó có một mật thất, có thông đạo thông tới biên giới biển một cách nhanh nhất!
Bắt buộc phải tới trước lúc hàn độc lan tới phần ngực, nếu không ả sẽ đông cứng cả một tháng!
Oán hận trong mắt Cơ Yêu Nguyệt lóe lên rồi rất nhanh mất đi, sau đó gật đầu, nói, “Muội biết mà.”
Ly Mộ Bạch do dự, hồi lâu vẫn không nhịn được, “Tiểu Nguyệt, thật ra năm đó Tây Hải Long tộc…”
“Mạch Phi hại cả nhà của muội gặp phải sự giết hại của Ma tộc, muội tuyệt đối không bỏ qua cho cô ta!”
Cơ Yêu Nguyệt đột nhiên mở miệng cắt ngang, chặn đứng tất cả chân tướng mà Ly Mộ Bạch định nói. Hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể cười nói, “Ồ, muội biết hết rồi sao?”
Xem ra là phụ vương nói như vậy. Phụ Vương vẫn chở che và yêu thương Cửu đệ như trước kia. Chỉ có điều, Tiểu Cửu đã nói như vậy thì hắn hoàn toàn tin đệ ấy thật sự sẽ làm được. Vậy nên, vì sự an toàn của Tiểu Nguyệt…
“Tiểu Nguyệt, muội thích Cửu đệ như vậy sao?”
“Mộ Bạch ca ca, câu này của huynh… là có ý gì?”
“Không có gì, huynh chỉ là muốn nói Cửu đệ có tình cảm sâu đậm với Mạch Phi, năm đó thậm chí còn không tiếc vì cô ta mà rút hết long cốt, sự cố chấp này huynh nghĩ không thể dễ dàng có thể thay đổi được.”
“Những việc này muội đều biết. Nhưng muội không cam tâm! Muội không hiểu được, rốt cuộc muội có chỗ nào không bằng cô gái đó!”
Thấy lời khuyên của mình phản tác dụng, Ly Mộ Bạch chỉ có thể im miệng không nói gì.
Cơ Yêu Nguyệt hạ thấp Đậu Đậu từ đầu tới chân một lượt, còn muốn nói gì nữa, đầu ngón tay lạnh đi, liền ngừng nói.
Hàn độc của cô lại phát tác rồi.
Mỗi lần hàn độc phát tác đều sẽ bắt đầu từ đầu ngón chân, ngón tay, theo tứ chi từ từ đi lên.
Giương mắt nhìn hàn độc đông kết mình thành tảng băng điêu khắc, cảm giác đó không chỉ đơn thuần là đau đớn có thể hình dung được. Ả không muốn nếm trải nó nữa, cả tháng nay ở trong Long cung, mỗi phút mỗi giây ả đều sống trong sợ hãi. Ả sợ hàn độc cắn trả, sợ bản thân thật sự biến thành tảng băng điêu khắc!
Song tu với Liệt Diệm như uống rượu độc giải khát vậy.
Trừ phi giải độc triệt để, nếu không một khi dừng thì hàn độc sẽ mang theo đau khổ gấp trăm ngàn lần kéo nhau trở lại!
Ả muốn tới chỗ Liệt Diệm, cô buộc phải quay về nhân gian tìm Liệt Diệm!
Nghĩ tới đây, Cơ Yêu Nguyệt nhẹ nhàng nằm xuống, “Mộ Bạch ca ca, muội muốn nghỉ ngơi, có thể mời huynh ra ngoài được không?”
Ly Mộ Bạch là người dễ nói chuyện, đặc biệt là so với Yêu Nghiệt. Nếu nói Yêu Nghiệt là đồ thần kinh tùy hứng liều lĩnh thì Ly Mộ Bạch lại là người đàn ông có trái tim ấm áp. Nếu không phải tướng mạo có sáu phần giống nhau thì bất cứ ai cũng sẽ không tin bọn họ là anh em ruột.
Cơ Yêu Nguyệt vừa mở miệng, Ly Mộ Bạch liền rời đi. Trước lúc đi còn quay đầu lo lắng nhìn ả một cái.
Sau khi Ly Mộ Bạch rời khỏi, Cơ Yêu Nguyệt lập tức bỏ chăn ra từ trên giường bước xuống. Ả lục từ trong tủ quần áo cổ kính ra một bộ trang phục của binh lính, run rẩy cái tay đang dần bị tê liệt, khó khăn mặc lên người.
Ả buộc phải nhanh chóng đi về biên giới của Đông Hải. Ở đó ả có thể thuận theo đáy dòng nước, trực tiếp tới hầm Sở gia!
Đó là thông đạo Sở Liên Thành đặc biệt đào cho ả, chỉ cần tới biên giới của biển là hàn độc của ả có thể được cứu rồi.
Chỉ có điều, lần trước vừa mới làm Sở Liên Thành quên hết, lần này chẳng lẽ lại bị anh ta phá vỡ sao?
Cơ Yêu Nguyệt vừa dừng tay thắt thắt lưng thì hàn băng đã theo ngón tay của ả lập tức len lên bàn tay.
Lần này ả không thể để ý nghĩ nhiều như vậy nữa, vội vàng đội mũ giáp sắt, sau đó chạy thẳng một mạch tới thư phòng của Long Vương.
Ả biết ở đó có một mật thất, có thông đạo thông tới biên giới biển một cách nhanh nhất!
Bắt buộc phải tới trước lúc hàn độc lan tới phần ngực, nếu không ả sẽ đông cứng cả một tháng!
/1918
|