Yêu Nghiệt cười đủ rồi, thấy Đậu Đậu sắp xù lông, vội vàng nghiêm túc nói, “Không có.”
“Không có?” Đậu Đậu không tin, “Tại sao lại không có? Theo như tính cách không đòi được thì giày vò của anh hiện nay, khi đó có thể bỏ qua cho bà cô như hoa như ngọc này sao?”
Yêu Nghiệt không nhịn được lại cười ra tiếng, “Như hoa như ngọc? Vợ à, em đừng có nói bậy. Khi đó anh suýt chút nữa còn tưởng em là đàn ông cơ đấy.”
“Khốn khiếp! Ý của anh là gì, chê em xấu?”
Yêu Nghiệt bất lực xoa xoa mớ tóc mềm mại của cô, “Xấu thì không có xấu, nếu không mắt của anh cao như vậy thì cũng sẽ không nhìn trúng em đâu!”
Đậu Đậu không nói gì, rốt cuộc vẫn cảm thấy là mình thiệt rồi.
Tại sao cô lại quên hết chứ?
Không công bằng, thật không công bằng!
Yêu Nghiệt gánh vác nhiều như vậy thật không công bằng, cô không biết gì hết cũng không công bằng.
Yêu Nghiệt nói đùa một câu, sau đó nghiêm túc nói, “Còn nhào vào anh mấy lần nữa đó, nếu không phải bổn vương luôn giữ đúng phép tắc, chậc chậc chậc, thì cũng đâu đến mức phải làm hòa thượng hơn một ngàn năm chứ!”
“… Anh nói linh tinh!”
Yêu Nghiệt vô tội, “Anh có nói linh tinh đâu? Những gì anh nói đều là sự thật!”
Đậu Đậu không tin cô theo đuổi Yêu Nghiệt đâu, còn bổ nhào vào hắn? Cô làm gì đói khát thế chứ!
Nhất định là Yêu Nghiệt cậy cô không nhớ gì, cố ý tạo dựng… Cô không biết tí gì chuyện trước kia, rốt cuộc thế nào thì không phải do hắn nói là được à?
Yêu Nghiệt thấy Đậu Đậu hoàn toàn không tin, thở dài, “Haizz, không quay lại được nữa rồi, em xem em bây giờ, nói em chủ động như muốn lấy mạng của em vậy đó!”
Đậu Đậu, “… Không phải vừa nãy anh nói đời người như lần đầu gặp gỡ rất tốt sao?”
“Rất tốt.”
“Tốt? Vậy nếu như em lại quên một lần nữa thì anh sẽ làm thế nào?”
Yêu Nghiệt liền giơ tay, “Vậy thì có gì đáng sợ? Đời người giống như lần đầu gặp gỡ, anh liền theo đuổi em trăm ngàn lần nữa!”
“Nói nghe hay lắm!”
Đậu Đậu miệng nói không tin, nhưng trong lòng lại chấp nhận rồi.
Có điều vấn đề vừa nãy cô vẫn không nhịn được mà băn khoăn.
“Thật sự là em bổ nhào vào anh sao?”
“Chuyện đó còn giả được ư? Sau khi bị anh vạch trần thân phận nữ giả nam, người nào đó đã bắt đầu hy vọng có được anh rồi… Không đúng, khi anh còn chưa vạch trần, người nào đó đã hy vọng có được anh rồi!”
Đậu Đậu ôm trán, rõ ràng biết là không nên tin hắn nhưng trong đầu lại xoẹt qua một đoạn hình ảnh kỳ lạ.
Người đàn ông mặt mũi như tranh đang ngồi trong bồn tắm nhắm mắt thư giãn, một binh sĩ thân hình nhỏ bé đứng sau lưng hắn. Binh sĩ đó đôi mắt to to làn da trắng trắng, vừa nhìn đã biết là nữ giả nam rồi!
Lẽ nào mình trước kia ngốc tới vậy, nữ giả nam còn tưởng người ta nhìn không ra sao?
Chờ đã, tiểu binh sĩ động đậy rồi, cầm khăn tắm cẩn thận từng tí, một bên kỳ cọ vai của người đàn ông, một bên lặng lẽ đưa tay ra… lau dầu*?
Đây tuyệt đối không phải cô! Tuyệt đối không!
Có điều… tiếp sau đó là gì?
Yêu Nghiệt có phát hiện ra cô sờ hắn không?
Đậu Đậu cố gắng hồi tưởng, không nằm ngoài dự liệu, đầu vẫn đau một trận.
Yêu Nghiệt thấy gò má cô ửng hồng dường như đang nghĩ gì đó, hắn dùng ngón chân cũng có thể đoán được ra trong đầu cô nghĩ gì.
Thấy cô khổ sở ôm đầu thì đưa tay tiếp tục xoa đầu cô, “Không phải nói em đừng nghĩ nữa sao? Ngoan, muốn biết gì anh sẽ nói cho em. Sờ gì đó, không phải anh đang ở bên em đây sao.”
Hai đứa trẻ làm diễn viên quần chúng lâu như vậy, cuối cùng cũng có đứa mơ hồ không nhịn được mà mở miệng rồi.
“Cha mẹ, lau dầu là sao?”
Đậu Đậu, “…”
Cô không muốn nói gì, cô muốn yên tĩnh.
(*) Lau dầu: Sờ trộm
“Không có?” Đậu Đậu không tin, “Tại sao lại không có? Theo như tính cách không đòi được thì giày vò của anh hiện nay, khi đó có thể bỏ qua cho bà cô như hoa như ngọc này sao?”
Yêu Nghiệt không nhịn được lại cười ra tiếng, “Như hoa như ngọc? Vợ à, em đừng có nói bậy. Khi đó anh suýt chút nữa còn tưởng em là đàn ông cơ đấy.”
“Khốn khiếp! Ý của anh là gì, chê em xấu?”
Yêu Nghiệt bất lực xoa xoa mớ tóc mềm mại của cô, “Xấu thì không có xấu, nếu không mắt của anh cao như vậy thì cũng sẽ không nhìn trúng em đâu!”
Đậu Đậu không nói gì, rốt cuộc vẫn cảm thấy là mình thiệt rồi.
Tại sao cô lại quên hết chứ?
Không công bằng, thật không công bằng!
Yêu Nghiệt gánh vác nhiều như vậy thật không công bằng, cô không biết gì hết cũng không công bằng.
Yêu Nghiệt nói đùa một câu, sau đó nghiêm túc nói, “Còn nhào vào anh mấy lần nữa đó, nếu không phải bổn vương luôn giữ đúng phép tắc, chậc chậc chậc, thì cũng đâu đến mức phải làm hòa thượng hơn một ngàn năm chứ!”
“… Anh nói linh tinh!”
Yêu Nghiệt vô tội, “Anh có nói linh tinh đâu? Những gì anh nói đều là sự thật!”
Đậu Đậu không tin cô theo đuổi Yêu Nghiệt đâu, còn bổ nhào vào hắn? Cô làm gì đói khát thế chứ!
Nhất định là Yêu Nghiệt cậy cô không nhớ gì, cố ý tạo dựng… Cô không biết tí gì chuyện trước kia, rốt cuộc thế nào thì không phải do hắn nói là được à?
Yêu Nghiệt thấy Đậu Đậu hoàn toàn không tin, thở dài, “Haizz, không quay lại được nữa rồi, em xem em bây giờ, nói em chủ động như muốn lấy mạng của em vậy đó!”
Đậu Đậu, “… Không phải vừa nãy anh nói đời người như lần đầu gặp gỡ rất tốt sao?”
“Rất tốt.”
“Tốt? Vậy nếu như em lại quên một lần nữa thì anh sẽ làm thế nào?”
Yêu Nghiệt liền giơ tay, “Vậy thì có gì đáng sợ? Đời người giống như lần đầu gặp gỡ, anh liền theo đuổi em trăm ngàn lần nữa!”
“Nói nghe hay lắm!”
Đậu Đậu miệng nói không tin, nhưng trong lòng lại chấp nhận rồi.
Có điều vấn đề vừa nãy cô vẫn không nhịn được mà băn khoăn.
“Thật sự là em bổ nhào vào anh sao?”
“Chuyện đó còn giả được ư? Sau khi bị anh vạch trần thân phận nữ giả nam, người nào đó đã bắt đầu hy vọng có được anh rồi… Không đúng, khi anh còn chưa vạch trần, người nào đó đã hy vọng có được anh rồi!”
Đậu Đậu ôm trán, rõ ràng biết là không nên tin hắn nhưng trong đầu lại xoẹt qua một đoạn hình ảnh kỳ lạ.
Người đàn ông mặt mũi như tranh đang ngồi trong bồn tắm nhắm mắt thư giãn, một binh sĩ thân hình nhỏ bé đứng sau lưng hắn. Binh sĩ đó đôi mắt to to làn da trắng trắng, vừa nhìn đã biết là nữ giả nam rồi!
Lẽ nào mình trước kia ngốc tới vậy, nữ giả nam còn tưởng người ta nhìn không ra sao?
Chờ đã, tiểu binh sĩ động đậy rồi, cầm khăn tắm cẩn thận từng tí, một bên kỳ cọ vai của người đàn ông, một bên lặng lẽ đưa tay ra… lau dầu*?
Đây tuyệt đối không phải cô! Tuyệt đối không!
Có điều… tiếp sau đó là gì?
Yêu Nghiệt có phát hiện ra cô sờ hắn không?
Đậu Đậu cố gắng hồi tưởng, không nằm ngoài dự liệu, đầu vẫn đau một trận.
Yêu Nghiệt thấy gò má cô ửng hồng dường như đang nghĩ gì đó, hắn dùng ngón chân cũng có thể đoán được ra trong đầu cô nghĩ gì.
Thấy cô khổ sở ôm đầu thì đưa tay tiếp tục xoa đầu cô, “Không phải nói em đừng nghĩ nữa sao? Ngoan, muốn biết gì anh sẽ nói cho em. Sờ gì đó, không phải anh đang ở bên em đây sao.”
Hai đứa trẻ làm diễn viên quần chúng lâu như vậy, cuối cùng cũng có đứa mơ hồ không nhịn được mà mở miệng rồi.
“Cha mẹ, lau dầu là sao?”
Đậu Đậu, “…”
Cô không muốn nói gì, cô muốn yên tĩnh.
(*) Lau dầu: Sờ trộm
/1918
|