Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 622: Đến đây, cả tộc hỏa quỷ đến hết đây! (2)
/1918
|
Liệt Diệm vừa nghe vậy liền bật cười, giơ chân bắt chéo, hai tay cũng giang rộng để trên chiếc ghế mềm mại, “Chẳng phải ta đã sai bọn chúng đến cứu cô rồi hay sao? Mười hai tên đó không đủ à?”
Trong lòng Cơ Yêu Nguyệt sợ hãi, khổ sở mở miệng, “Chuyện trước đây… xin lỗi… hãy cứu ta!”
Liệt Diệm đưa tay móc móc tai, làm ra vẻ không hề hiểu một chút nào.
Thấy Cơ Yêu Nguyệt vẫn còn muốn nói, hắn vội vàng cắt ngang, “Còn ngây ra đó làm gì hả? Không nghe thấy cô ta cầu cứu à?”
Một đám hỏa quỷ ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không ai dám nói gì, không ai dám tiến lên trước.
Liệt Diệm không kiên nhẫn, “Được rồi, ta điểm danh! Hỏa Đôi Nhi, ngươi là quỷ nam còn trinh, đừng nói đại nhân ta không quan tâm ngươi nhé! Ngươi lên trước đi!”
Gã quỷ tên Hỏa Đôi Nhi có mái tóc màu da cam, dáng người cao lớn khỏe mạnh béo tốt trắng nõn, vừa nghe Liệt Diệm gọi gã, liền vội vàng lùi về sau.
“Đại… đại nhân, thuộc hạ không dám.”
“Cái gì mà dám với không dám? Ta bảo ngươi lên thì ngươi lên đi!”
Hỏa Đôi Nhi yếu ớt mở miệng nói, “Đại… đại nhân, thuộc hạ vẫn muốn làm một quỷ nam còn trinh.”
Sau đó không đợi Liệt Diệm nói thêm gì nữa, rất nhanh bay lên tầng hai làm vong linh hóng hớt.
Liệt Diệm tỏ ra rất thất vọng, nghĩ một lúc, lấy một chiếc bình sứ nhỏ từ trong lòng ra, còn cả một cái hũ rượu ngon.
Cơ Yêu Nguyệt vừa thấy vậy liền thẫn thờ, đó là - xuân dược của tộc Hồ Ly!
Nếu ả không nhìn nhầm, đó còn chính là cái bình trước đó ả dùng để hại Kim Đậu Đậu. Liệt Diệm lấy đi từ khi nào vậy? Gã rốt cuộc muốn làm gì?
Rất nhanh sau đó Cơ Yêu Nguyệt đã biết Liệt Diệm muốn làm gì.
Gã rút cái nút bình ra, đổ toàn bộ số tinh chất vào trong rượu, còn lắc lắc để chắc chắn được đều. Sau đó lấy một ly rượu ra, “Nào nào nào, cả tộc hỏa quỷ đến hết đây, xếp hàng, xếp hàng, mỗi người một cốc.”
Lần trước khi ở trong tầng hầm của ả, gã phát hiện được thứ này.
Xuân dược của tộc Hồ Ly, đồ tốt nha!
Gã nghĩ, dù sao đồ mà Cơ Yêu Nguyệt mang đến nhất định không phải là làm việc tốt, chi bằng cho hắn, biết đâu lúc nào đó có thể dùng đến.
Chẳng phải là dùng đến rồi hay sao?
Đám hỏa quỷ không biết đó là gì, lại do mệnh lệnh của Liệt Diệm nên buộc phải xếp thành một hàng dài đi nhận ly rượu có xuân dược đó.
Hỏa quỷ của hội Vong Linh, ngoại trừ Hỏa Đôi Nhi đã bỏ chạy thì tổng cộng có một trăm mười người đến.
Mỗi gã quỷ một ly, không nhiều không ít, vừa đủ.
Hàn độc của Cơ Yêu Nguyệt đã lan đến gáy, mở miệng muốn mẳng chửi Liệt Diệm mấy câu nhưng không thể.
Ả hối hận rồi!
Ả không nên đánh giá cao bản thân!
Trước khi đến đây, rốt cuộc sao ả lại cho rằng Liệt Diệm có tình cũ với ả cơ chứ?
Cái dáng vẻ này của Liệt Diệm rõ ràng là coi ả trở thành thứ đồ chơi đã dùng xong không còn thèm ngó đến nữa!
Còn mang ra để thưởng cho thuộc hạ?
Hắn thật sự không hề niệm một chút tình cũ nào sao?
Liệt Diệm chia rượu xong, vừa nhìn thấy ánh mắt giống như liệt nữ trong trắng, ngay lập tức bật cười.
“Chậc, tiểu tiện nhân, ánh mắt này không phù hợp với cô. Yên tâm, cả tộc hỏa quỷ một trăm mười người, mỗi người một lượt, đủ để cô giải độc rồi. Trước đây cô tìm đến ta, chẳng phải chỉ là để ta giải độc cho cô hay sao?”
Nói đến đây Liệt Diệm dừng lại, chê không đủ, còn xoa xoa cằm tự nói một mình, “Mỗi người không chỉ một lần chứ nhỉ? Tính như vậy cô còn lời nữa là! Chưa biết chừng qua đêm nay, hàn độc của cô còn có thể giải triệt để ấy chứ!”
Trong khoang miệng của Cơ Yêu Nguyệt toàn bộ đều là vụn băng, lúc cắn răng cắn lợi, vang lên tiếng lạo xạo.
Liệt Diệm càng nghe lại càng thích thú, nghĩ đến gì đó, bước đến nhổ sạch vảy hộ tâm trước ngực ả lên.
Nhất định phải nhổ rồi, lỡ như gã độc mồm độc miệng, hàn độc của Cơ Yêu Nguyệt được một trăm mười tên hỏa quỷ làm cho nhanh chóng khỏi thật, chẳng phải cứ chốc chốc lại đến tìm gã báo thù sao?
Nhổ sạch vảy hộ tâm của ả chính là cắt đứt con đường báo thù của ả.
Trong lòng Cơ Yêu Nguyệt sợ hãi, khổ sở mở miệng, “Chuyện trước đây… xin lỗi… hãy cứu ta!”
Liệt Diệm đưa tay móc móc tai, làm ra vẻ không hề hiểu một chút nào.
Thấy Cơ Yêu Nguyệt vẫn còn muốn nói, hắn vội vàng cắt ngang, “Còn ngây ra đó làm gì hả? Không nghe thấy cô ta cầu cứu à?”
Một đám hỏa quỷ ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không ai dám nói gì, không ai dám tiến lên trước.
Liệt Diệm không kiên nhẫn, “Được rồi, ta điểm danh! Hỏa Đôi Nhi, ngươi là quỷ nam còn trinh, đừng nói đại nhân ta không quan tâm ngươi nhé! Ngươi lên trước đi!”
Gã quỷ tên Hỏa Đôi Nhi có mái tóc màu da cam, dáng người cao lớn khỏe mạnh béo tốt trắng nõn, vừa nghe Liệt Diệm gọi gã, liền vội vàng lùi về sau.
“Đại… đại nhân, thuộc hạ không dám.”
“Cái gì mà dám với không dám? Ta bảo ngươi lên thì ngươi lên đi!”
Hỏa Đôi Nhi yếu ớt mở miệng nói, “Đại… đại nhân, thuộc hạ vẫn muốn làm một quỷ nam còn trinh.”
Sau đó không đợi Liệt Diệm nói thêm gì nữa, rất nhanh bay lên tầng hai làm vong linh hóng hớt.
Liệt Diệm tỏ ra rất thất vọng, nghĩ một lúc, lấy một chiếc bình sứ nhỏ từ trong lòng ra, còn cả một cái hũ rượu ngon.
Cơ Yêu Nguyệt vừa thấy vậy liền thẫn thờ, đó là - xuân dược của tộc Hồ Ly!
Nếu ả không nhìn nhầm, đó còn chính là cái bình trước đó ả dùng để hại Kim Đậu Đậu. Liệt Diệm lấy đi từ khi nào vậy? Gã rốt cuộc muốn làm gì?
Rất nhanh sau đó Cơ Yêu Nguyệt đã biết Liệt Diệm muốn làm gì.
Gã rút cái nút bình ra, đổ toàn bộ số tinh chất vào trong rượu, còn lắc lắc để chắc chắn được đều. Sau đó lấy một ly rượu ra, “Nào nào nào, cả tộc hỏa quỷ đến hết đây, xếp hàng, xếp hàng, mỗi người một cốc.”
Lần trước khi ở trong tầng hầm của ả, gã phát hiện được thứ này.
Xuân dược của tộc Hồ Ly, đồ tốt nha!
Gã nghĩ, dù sao đồ mà Cơ Yêu Nguyệt mang đến nhất định không phải là làm việc tốt, chi bằng cho hắn, biết đâu lúc nào đó có thể dùng đến.
Chẳng phải là dùng đến rồi hay sao?
Đám hỏa quỷ không biết đó là gì, lại do mệnh lệnh của Liệt Diệm nên buộc phải xếp thành một hàng dài đi nhận ly rượu có xuân dược đó.
Hỏa quỷ của hội Vong Linh, ngoại trừ Hỏa Đôi Nhi đã bỏ chạy thì tổng cộng có một trăm mười người đến.
Mỗi gã quỷ một ly, không nhiều không ít, vừa đủ.
Hàn độc của Cơ Yêu Nguyệt đã lan đến gáy, mở miệng muốn mẳng chửi Liệt Diệm mấy câu nhưng không thể.
Ả hối hận rồi!
Ả không nên đánh giá cao bản thân!
Trước khi đến đây, rốt cuộc sao ả lại cho rằng Liệt Diệm có tình cũ với ả cơ chứ?
Cái dáng vẻ này của Liệt Diệm rõ ràng là coi ả trở thành thứ đồ chơi đã dùng xong không còn thèm ngó đến nữa!
Còn mang ra để thưởng cho thuộc hạ?
Hắn thật sự không hề niệm một chút tình cũ nào sao?
Liệt Diệm chia rượu xong, vừa nhìn thấy ánh mắt giống như liệt nữ trong trắng, ngay lập tức bật cười.
“Chậc, tiểu tiện nhân, ánh mắt này không phù hợp với cô. Yên tâm, cả tộc hỏa quỷ một trăm mười người, mỗi người một lượt, đủ để cô giải độc rồi. Trước đây cô tìm đến ta, chẳng phải chỉ là để ta giải độc cho cô hay sao?”
Nói đến đây Liệt Diệm dừng lại, chê không đủ, còn xoa xoa cằm tự nói một mình, “Mỗi người không chỉ một lần chứ nhỉ? Tính như vậy cô còn lời nữa là! Chưa biết chừng qua đêm nay, hàn độc của cô còn có thể giải triệt để ấy chứ!”
Trong khoang miệng của Cơ Yêu Nguyệt toàn bộ đều là vụn băng, lúc cắn răng cắn lợi, vang lên tiếng lạo xạo.
Liệt Diệm càng nghe lại càng thích thú, nghĩ đến gì đó, bước đến nhổ sạch vảy hộ tâm trước ngực ả lên.
Nhất định phải nhổ rồi, lỡ như gã độc mồm độc miệng, hàn độc của Cơ Yêu Nguyệt được một trăm mười tên hỏa quỷ làm cho nhanh chóng khỏi thật, chẳng phải cứ chốc chốc lại đến tìm gã báo thù sao?
Nhổ sạch vảy hộ tâm của ả chính là cắt đứt con đường báo thù của ả.
/1918
|