Sinh nhật của ông chủ tập đoàn Tô Thị, Trịnh Kiều tất nhiên sẽ không vắng mặt. Ở trước mặt người đàn ông mình yêu thương bị hủy đi nhan sắc, mùi vị đó chắc chắn không dễ chịu chút nào.
Nghĩ đến đây, Tiểu Bạch hít một hơi dài, “Tôi sẽ tìm được thiệp mời. Đậu Đậu, cô đồng ý đi cùng tôi không?”
Đậu Đậu gật đầu, “Ừ! Tôi đi cùng cô!”
Tình tiết máu chó như vậy là loại cô thích nhất!
Lần trước, tin tức lớn của thầy Mục cô đã bỏ lỡ, lần này tin tức của tập đoàn Tô thị, cô nhất định sẽ nghe cho thật kĩ. Không chỉ đi cùng Tiểu Bạch, mà còn Tô Thính Tuyết đó, cô thực sự ghét cay ghét đắng từ tận tim gan!
Lại dám khiêu khích cô lúc ở trận đấu bóng rổ à?
Nếu cô không biết nhảy thì cái vai hề này chắc chắn phải gánh rồi.
Cô không phải là cô gái tốt gì, cũng sẽ không lấy ân báo oán, cho nên, khụ, đi góp vui xem náo nhiệt, tiện thể đánh rắn dập đầu!
Có điều, nói đi nói lại…
“Tiểu Bạch, mẹ cô có nói năm đó bị hại như thế nào không?”
Tiểu Bạch lắc lắc đầu, “Không nói.”
Hồng Tụ vừa nghe, yếu ớt mở lời, “Ấy, năm đó là năm nào? Hơn hai mươi năm trước sao?”
Tiểu Bạch gật gật đầu, “Có lẽ là vậy. Hôm nay tôi hai mươi tuổi rồi. Mẹ tôi khi đó đưa tôi ra nước ngoài, có lẽ cũng đã là hơn hai mươi trước năm.”
“Việc này tôi biết đó.”
Hồng Tụ nói xong, thấy cả mấy người đều nhìn cô, ngay lập tức cẩn thận rụt rè, “Năm đó, Tô phu nhân đã dùng tình yêu của cả quãng đời còn lại để đàm phán với đại nhân nhà chúng tôi một đôi cổ trùng.”
Đậu Đậu và Tiểu Bạch bốn mắt nhìn nhau, “Sau đó thì sao?”
“Loại cổ này tên là Tình Nhân Cổ, người đàn ông bị gieo cổ trùng sẽ nhất mực nghe lời người phụ nữ bị gieo cổ trùng, cho nên…”
“Cho nên bà ta đã gieo cho cha của Tiểu Bạch, còn hãm hại mẹ của Tiểu Bạch nói bà ấy cắm sừng ông ta?”
Hồng Tụ bất ngờ chột dạ, không dám nhìn vào mắt Đậu Đậu, “Ấy, hình như là vậy.”
“Cái gì mà hình như? Còn không phải là bi kịch mà hội Vong Linh các người gây ra sao!”
“Cô nương nói vậy, thực ra đã vu oan cho chúng tôi rồi. Hội Vong Linh chúng tôi cũng là mở cửa làm ăn, chỉ làm giao dịch với cố chủ, việc còn lại… thì… thì không thuộc về phần quản lý của chúng tôi nữa…”
Lại nói, Yêu Tôn đại nhân có cần phải dùng ánh mắt đó để nhìn cô không vậy? Cô đâu có làm gì chứ!
Đậu Đậu chọc chọc Tiểu Bạch còn đang trừng mắt ngạc nhiên, “Này, tỉnh lại, hay là cô gọi điện thoại hỏi ý kiến mẹ cô đi? Xem bà ấy còn muốn ở bên cạnh cha cô không?”
Tiểu Bạch từ trong sự kinh ngạc định thần lại, sau đó lắc đầu, “Không cần đâu, tôi đã điều tra ông ta, con riêng có cả bầy. Mẹ tôi xứng đáng được tốt hơn thế. Còn về cha tôi… ông ta đã chết lâu rồi.”
Đậu Đậu, “… Được thôi, vậy cứ làm theo cô nói vậy.”
Nói xong nghĩ đến điều gì đó lại vội vàng hỏi, “Việc này Trương Khải Bình có biết không? Anh ta chính trực như vậy, có thể đồng ý cô làm như vậy à?”
Tiểu Bạch bỗng dưng tỏ vẻ rất vô tội, “Sao lại không đồng ý? Tôi không cảm thấy việc này có gì không thỏa đáng. Người khác hại tôi, tôi hại lại, có gì không đúng à?”
Đậu Đậu vô thức nuốt nuốt nước bọt, sau đó vỗ vai Tiểu Bạch, “Khụ, có thể có thể! Có điều, Trương Khải Bình thực sự đồng ý cho chúng ta làm như vậy ư?”
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, “Tất nhiên là đồng ý rồi, việc tìm cô nhờ giúp đỡ trả thù là do anh ấy đề xuất ấy chứ.”
Đậu Đậu bông chốc không còn gì để đối đáp.
Ầy, được thôi, cô thừa nhận, cô vẫn luôn cho rằng Tiểu Bạch chính là kiểu con gái nhà giàu có xinh đẹp thương người, vô cùng dịu dàng vô cùng lương thiện, giết một con gà cũng đau buồn cả nửa ngày.
Nhưng bây giờ cô hoàn toàn bị lật đổ rồi.
Tiểu Bạch căn bản không phải là cô khuê nữ yếu đuối dễ bắt nạt, sự dịu dàng lương thiện của cô ấy chỉ là với người của mình.
Có điều…
“Ý, không đúng nha! Không phải nói là cặp cổ trùng đó có thể khiến người đàn ông bị trúng cổ trùng nhất mực nghe theo người phụ nữ đó sao?”
Hồng Tụ gật đầu, “Ừ.”
(*) Cổ là một loài sâu độc
Nghĩ đến đây, Tiểu Bạch hít một hơi dài, “Tôi sẽ tìm được thiệp mời. Đậu Đậu, cô đồng ý đi cùng tôi không?”
Đậu Đậu gật đầu, “Ừ! Tôi đi cùng cô!”
Tình tiết máu chó như vậy là loại cô thích nhất!
Lần trước, tin tức lớn của thầy Mục cô đã bỏ lỡ, lần này tin tức của tập đoàn Tô thị, cô nhất định sẽ nghe cho thật kĩ. Không chỉ đi cùng Tiểu Bạch, mà còn Tô Thính Tuyết đó, cô thực sự ghét cay ghét đắng từ tận tim gan!
Lại dám khiêu khích cô lúc ở trận đấu bóng rổ à?
Nếu cô không biết nhảy thì cái vai hề này chắc chắn phải gánh rồi.
Cô không phải là cô gái tốt gì, cũng sẽ không lấy ân báo oán, cho nên, khụ, đi góp vui xem náo nhiệt, tiện thể đánh rắn dập đầu!
Có điều, nói đi nói lại…
“Tiểu Bạch, mẹ cô có nói năm đó bị hại như thế nào không?”
Tiểu Bạch lắc lắc đầu, “Không nói.”
Hồng Tụ vừa nghe, yếu ớt mở lời, “Ấy, năm đó là năm nào? Hơn hai mươi năm trước sao?”
Tiểu Bạch gật gật đầu, “Có lẽ là vậy. Hôm nay tôi hai mươi tuổi rồi. Mẹ tôi khi đó đưa tôi ra nước ngoài, có lẽ cũng đã là hơn hai mươi trước năm.”
“Việc này tôi biết đó.”
Hồng Tụ nói xong, thấy cả mấy người đều nhìn cô, ngay lập tức cẩn thận rụt rè, “Năm đó, Tô phu nhân đã dùng tình yêu của cả quãng đời còn lại để đàm phán với đại nhân nhà chúng tôi một đôi cổ trùng.”
Đậu Đậu và Tiểu Bạch bốn mắt nhìn nhau, “Sau đó thì sao?”
“Loại cổ này tên là Tình Nhân Cổ, người đàn ông bị gieo cổ trùng sẽ nhất mực nghe lời người phụ nữ bị gieo cổ trùng, cho nên…”
“Cho nên bà ta đã gieo cho cha của Tiểu Bạch, còn hãm hại mẹ của Tiểu Bạch nói bà ấy cắm sừng ông ta?”
Hồng Tụ bất ngờ chột dạ, không dám nhìn vào mắt Đậu Đậu, “Ấy, hình như là vậy.”
“Cái gì mà hình như? Còn không phải là bi kịch mà hội Vong Linh các người gây ra sao!”
“Cô nương nói vậy, thực ra đã vu oan cho chúng tôi rồi. Hội Vong Linh chúng tôi cũng là mở cửa làm ăn, chỉ làm giao dịch với cố chủ, việc còn lại… thì… thì không thuộc về phần quản lý của chúng tôi nữa…”
Lại nói, Yêu Tôn đại nhân có cần phải dùng ánh mắt đó để nhìn cô không vậy? Cô đâu có làm gì chứ!
Đậu Đậu chọc chọc Tiểu Bạch còn đang trừng mắt ngạc nhiên, “Này, tỉnh lại, hay là cô gọi điện thoại hỏi ý kiến mẹ cô đi? Xem bà ấy còn muốn ở bên cạnh cha cô không?”
Tiểu Bạch từ trong sự kinh ngạc định thần lại, sau đó lắc đầu, “Không cần đâu, tôi đã điều tra ông ta, con riêng có cả bầy. Mẹ tôi xứng đáng được tốt hơn thế. Còn về cha tôi… ông ta đã chết lâu rồi.”
Đậu Đậu, “… Được thôi, vậy cứ làm theo cô nói vậy.”
Nói xong nghĩ đến điều gì đó lại vội vàng hỏi, “Việc này Trương Khải Bình có biết không? Anh ta chính trực như vậy, có thể đồng ý cô làm như vậy à?”
Tiểu Bạch bỗng dưng tỏ vẻ rất vô tội, “Sao lại không đồng ý? Tôi không cảm thấy việc này có gì không thỏa đáng. Người khác hại tôi, tôi hại lại, có gì không đúng à?”
Đậu Đậu vô thức nuốt nuốt nước bọt, sau đó vỗ vai Tiểu Bạch, “Khụ, có thể có thể! Có điều, Trương Khải Bình thực sự đồng ý cho chúng ta làm như vậy ư?”
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, “Tất nhiên là đồng ý rồi, việc tìm cô nhờ giúp đỡ trả thù là do anh ấy đề xuất ấy chứ.”
Đậu Đậu bông chốc không còn gì để đối đáp.
Ầy, được thôi, cô thừa nhận, cô vẫn luôn cho rằng Tiểu Bạch chính là kiểu con gái nhà giàu có xinh đẹp thương người, vô cùng dịu dàng vô cùng lương thiện, giết một con gà cũng đau buồn cả nửa ngày.
Nhưng bây giờ cô hoàn toàn bị lật đổ rồi.
Tiểu Bạch căn bản không phải là cô khuê nữ yếu đuối dễ bắt nạt, sự dịu dàng lương thiện của cô ấy chỉ là với người của mình.
Có điều…
“Ý, không đúng nha! Không phải nói là cặp cổ trùng đó có thể khiến người đàn ông bị trúng cổ trùng nhất mực nghe theo người phụ nữ đó sao?”
Hồng Tụ gật đầu, “Ừ.”
(*) Cổ là một loài sâu độc
/871
|