Khóe miệng luật sư Thiện giật giật, “Được thôi cô Kim, tôi tin sẽ có rất nhiều người nhận được giúp đỡ. Trừ cái này ra, cô có còn nguyện vọng gì khác không?”
“Nguyện vọng của tôi á?”
Đậu Đậu nhướn mày, liếc thấy trên trán Kim Phúc Lộc nổi đầy gân xanh, lắc người trốn ra sau lưng luật sư Thiện, “Tôi chỉ mong thế giới hòa bình.”
Nhưng mà cái thế giới này hiển nhiên là không hòa bình được.
Kim Phúc Lộc xông lên muốn bắt lấy Đậu Đậu, Đậu Đậu né tránh, luật sư Thiện thành bia đỡ đạn. Đúng lúc này, mẹ con Lý Thúy Vân cũng đã đi đến bên cạnh Lý Sa Sa, một trái một phải kéo cô ta, đột nhiên đẩy cô ta vào góc bàn. Máu tươi theo bắp chân Lý Sa Sa chảy xuống, rất nhanh đã đỏ hết một mảnh. Đậu Đậu kinh ngạc há hốc miệng, ngón tay chỉ sau lưng Kim Phúc Lộc.
“Cái con mất dạy này! Đừng hòng đánh lạc hướng tao!”
“Đệch!” Đậu Đậu không nhịn được chửi bậy, “Con trai ông sắp mất rồi ông còn để ý mấy đồng tiền này à?”
Kim Phúc Lộc quay đầu nhìn lại, mắt lập tức đỏ lên. Ông ta nhào qua vật Lý Thúy Vân xuống đất, đấm vào ngực bà ta hai quyền, “Lý Thúy Vân, ông giết chết mày!”
Kim San bị doạ nước mắt ròng ròng, tiến lên can ngăn lại bị Kim Phúc Lộc không chút lưu tình hất ra, “Cút!”
Đậu Đậu nhìn mà lập tức nổi da gà. Sức lớn như vậy, nghĩ thôi đã thấy đau rồi. Nhưng cô sẽ không đồng tình với cô ta, Kim San có ngày hôm nay, đáng đời. Bây giờ cô ta biết đau rồi à? Lúc nung đỏ thìa ấn lên đầu chị mình, không biết cô ấy cũng sẽ đau sao? Tội trạng của Kim San mà đếm có lẽ một ngày một đêm cũng không hết. Nhưng nể tình Kim San đã dập đầu với cô nhiều như vậy, cô ngược lại có thể đại phát từ bi không truy cứu nữa__Điều kiện tiên quyết là, đối phương đừng có chủ động tìm chết.
Luật sư Thiện đã bị một màn này doạ cho ngây người. Đậu Đậu lắc đầu, giơ tay lên vỗ lưng ông ta, “Tôi nói này luật sư Thiện. Chúng ta có phải nên báo cảnh sát rồi không?”
Luật sư Thiện chợt run cầm cập hoàn hồn lại, “À, tôi cũng cảm thấy nên rồi.”
Sau đó Đậu Đậu ho khan hai tiếng gọi hai vợ chồng đang đánh nhau kia lại, “Thật ra tôi cảm thấy các người vẫn lên gọi 110 trước đi, có lẽ vẫn có thể cứu được đứa bé đúng không?”
Kim Phúc Lộc vừa nghe thấy có lý, sắp đứng dậy vẫn không nhịn được đạp Lý Thúy Vân thêm một cước. Sau đó chú cảnh sát đến, sau đó thiên sứ áo trắng cũng đến rồi.
Sau chuyện này, Lý Thúy Vân và Kim Phúc Lộc sẽ không đội trời chung.
Còn về Kim San, Đậu Đậu chỉ có thể bày tỏ đồng (đáng) tình (đời)__ Không có thảm nhất chỉ có càng thảm hơn, La Chính Hi còn chưa ra đại chiêu chia tay nữa.
Còn có Lý Sa Sa, cô nói cô xem, đang làm người thứ ba tốt lành ra đấy thì không làm, rảnh rỗi chạy qua đây tạo cảm giác tồn tại làm cái gì chứ? Không cứu được đứa bé thì trách ai?
Nhưng có lẽ đây cũng là một chuyện tốt đối với Lý Sa Sa. Dẫu sao nếu như cô ta vì tiền mới ở bên Kim Phúc Lộc, bây giờ nói chia tay cũng không muộn. Hơn nữa nếu như cô ta quay đầu muốn tìm một người tốt để gả đi, không có đứa con sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhưng nếu như cô ta thật lòng yêu Kim Phúc Lộc, Đậu Đậu run cầm cập nói thẳng đáng sợ, vội vàng chạy ra khỏi Kim gia đi tìm Sở Ngọc Bình__Yêu thật? Vậy thì đúng là mù rồi!
Ngồi lên xe, Sở Ngọc Bình tranh thủ hỏi Đậu Đậu, “Thế nào rồi? Có cần dì giúp không?”
“Không cần đâu, cám ơn dì.”
“Xí nghiệp Kim Dương Quang đối mặt với việc đóng cửa, nhưng giá thu mua vẫn khoảng tám mươi triệu. Ông Kim có 56.5 % cổ phần, hơn nữa nhà xe đứng tên ông ấy, ít nhất cháu cũng được chia…”
“Cháu được toàn bộ.”
“Toàn bộ?”
“Vâng,” Đậu Đậu không để ý, “Có điều cháu đã quyên hết cho quỹ từ thiện rồi.”
“Nguyện vọng của tôi á?”
Đậu Đậu nhướn mày, liếc thấy trên trán Kim Phúc Lộc nổi đầy gân xanh, lắc người trốn ra sau lưng luật sư Thiện, “Tôi chỉ mong thế giới hòa bình.”
Nhưng mà cái thế giới này hiển nhiên là không hòa bình được.
Kim Phúc Lộc xông lên muốn bắt lấy Đậu Đậu, Đậu Đậu né tránh, luật sư Thiện thành bia đỡ đạn. Đúng lúc này, mẹ con Lý Thúy Vân cũng đã đi đến bên cạnh Lý Sa Sa, một trái một phải kéo cô ta, đột nhiên đẩy cô ta vào góc bàn. Máu tươi theo bắp chân Lý Sa Sa chảy xuống, rất nhanh đã đỏ hết một mảnh. Đậu Đậu kinh ngạc há hốc miệng, ngón tay chỉ sau lưng Kim Phúc Lộc.
“Cái con mất dạy này! Đừng hòng đánh lạc hướng tao!”
“Đệch!” Đậu Đậu không nhịn được chửi bậy, “Con trai ông sắp mất rồi ông còn để ý mấy đồng tiền này à?”
Kim Phúc Lộc quay đầu nhìn lại, mắt lập tức đỏ lên. Ông ta nhào qua vật Lý Thúy Vân xuống đất, đấm vào ngực bà ta hai quyền, “Lý Thúy Vân, ông giết chết mày!”
Kim San bị doạ nước mắt ròng ròng, tiến lên can ngăn lại bị Kim Phúc Lộc không chút lưu tình hất ra, “Cút!”
Đậu Đậu nhìn mà lập tức nổi da gà. Sức lớn như vậy, nghĩ thôi đã thấy đau rồi. Nhưng cô sẽ không đồng tình với cô ta, Kim San có ngày hôm nay, đáng đời. Bây giờ cô ta biết đau rồi à? Lúc nung đỏ thìa ấn lên đầu chị mình, không biết cô ấy cũng sẽ đau sao? Tội trạng của Kim San mà đếm có lẽ một ngày một đêm cũng không hết. Nhưng nể tình Kim San đã dập đầu với cô nhiều như vậy, cô ngược lại có thể đại phát từ bi không truy cứu nữa__Điều kiện tiên quyết là, đối phương đừng có chủ động tìm chết.
Luật sư Thiện đã bị một màn này doạ cho ngây người. Đậu Đậu lắc đầu, giơ tay lên vỗ lưng ông ta, “Tôi nói này luật sư Thiện. Chúng ta có phải nên báo cảnh sát rồi không?”
Luật sư Thiện chợt run cầm cập hoàn hồn lại, “À, tôi cũng cảm thấy nên rồi.”
Sau đó Đậu Đậu ho khan hai tiếng gọi hai vợ chồng đang đánh nhau kia lại, “Thật ra tôi cảm thấy các người vẫn lên gọi 110 trước đi, có lẽ vẫn có thể cứu được đứa bé đúng không?”
Kim Phúc Lộc vừa nghe thấy có lý, sắp đứng dậy vẫn không nhịn được đạp Lý Thúy Vân thêm một cước. Sau đó chú cảnh sát đến, sau đó thiên sứ áo trắng cũng đến rồi.
Sau chuyện này, Lý Thúy Vân và Kim Phúc Lộc sẽ không đội trời chung.
Còn về Kim San, Đậu Đậu chỉ có thể bày tỏ đồng (đáng) tình (đời)__ Không có thảm nhất chỉ có càng thảm hơn, La Chính Hi còn chưa ra đại chiêu chia tay nữa.
Còn có Lý Sa Sa, cô nói cô xem, đang làm người thứ ba tốt lành ra đấy thì không làm, rảnh rỗi chạy qua đây tạo cảm giác tồn tại làm cái gì chứ? Không cứu được đứa bé thì trách ai?
Nhưng có lẽ đây cũng là một chuyện tốt đối với Lý Sa Sa. Dẫu sao nếu như cô ta vì tiền mới ở bên Kim Phúc Lộc, bây giờ nói chia tay cũng không muộn. Hơn nữa nếu như cô ta quay đầu muốn tìm một người tốt để gả đi, không có đứa con sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhưng nếu như cô ta thật lòng yêu Kim Phúc Lộc, Đậu Đậu run cầm cập nói thẳng đáng sợ, vội vàng chạy ra khỏi Kim gia đi tìm Sở Ngọc Bình__Yêu thật? Vậy thì đúng là mù rồi!
Ngồi lên xe, Sở Ngọc Bình tranh thủ hỏi Đậu Đậu, “Thế nào rồi? Có cần dì giúp không?”
“Không cần đâu, cám ơn dì.”
“Xí nghiệp Kim Dương Quang đối mặt với việc đóng cửa, nhưng giá thu mua vẫn khoảng tám mươi triệu. Ông Kim có 56.5 % cổ phần, hơn nữa nhà xe đứng tên ông ấy, ít nhất cháu cũng được chia…”
“Cháu được toàn bộ.”
“Toàn bộ?”
“Vâng,” Đậu Đậu không để ý, “Có điều cháu đã quyên hết cho quỹ từ thiện rồi.”
/1918
|