Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 632: Kim đậu đậu, tô gia chúng tôi không hoan nghênh cô! (2)
/1918
|
Sau khi bọn họ trở về nước, ông ta đã cho trinh thám theo dõi bọn họ, khoảnh khắc trông thấy Tô Thính Vũ, ông ta gần như lập tức chắc chắn đó là con gái của ông ta.
Ban đầu tại sao ông ta lại nghe lời của Trịnh Kiều, cảm thấy cô ấy ở bên ngoài có người đàn ông khác chứ?
Cho nên ông ta cấp bách muốn gặp Tô San, cấp bách muốn nhận mẹ con cô ấy.
Nhưng thái độ của Tô San đối với ông ta vẫn luôn không rõ ràng, nên ông ta muốn gặp mẹ con họ, muốn nhận mẹ con họ thì cũng không dám.
Dù sao năm đó ông ta đã từng phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ, đuổi người phụ nữ đang mang thai ra khỏi Tô gia đã không nói làm gì, lại còn bị ma quỷ ám ảnh cưới Trịnh Kiều.
Sao ông ta có đủ tư cách mở lời, nói ông ta là cha của Thính Vũ chứ?
“Cha, cha ngây ra đó làm gì vậy?”
Tô Thính Tuyết đột nhiên lên tiếng, Tô Thành Minh giật mình định thần lại, “Không có gì, nghĩ đến một số chuyện làm ăn, chúng ta đi thôi, đi cắt bánh.”
Tô Thính Tuyết gật đầu, sau đó vô tình lướt nhìn thấy Đậu Đậu, sắc mặt bỗng chuyển sang khó coi.
“Kim Đậu Đậu, sao cô lại vào đây? Tô gia chúng tôi không hoan nghênh cô!”
Bàn tay đang nâng ly rượu vang của Đậu Đậu run một cái, suýt chút nữa không nhịn nổi trực tiếp hất lên đầu của Tô Thính Tuyết.
Cô gái này dù sao cũng là con nhà quyền quý. Trong bữa tiệc sinh nhật của cha mình lại làm loạn như vậy, chắc chắn là có não đấy chứ?
Đậu Đậu không nói gì, chỉ kéo tay của Tiểu Bạch, “Chúng ta qua bên kia ngồi đi.”
“Đứng lại! Tô gia chúng tôi không hoan nghênh cô! Người đâu, đưa cô ta ra ngoài!”
“Thính Tuyết! Đừng có làm loạn!”
Tô Thành Minh đột nhiên lên tiếng, dọa Tô Thính Tuyết run cầm cập.
Định thần cô ta lại càng tức giận… cha của cô ta còn chưa bao giờ dùng cái ngữ khí như thế nay để mắng cô ta đâu!
Đều là do Kim Đậu Đậu!
Con tiện nhân này, không đưa cho bọn họ Niệm Nô Kiều, mắng mẹ cô ta là con lợn cái lại còn làm cô ta xấu hổ trong trận đấu bóng rổ nữa!
Cô ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho Kim Đậu Đậu!
Nghĩ đến đây, Tô Thính Tuyết đột nhiên làm loạn vô cớ, “Cha, sao cha lại mắng con! Ở đây là nhà chúng ta, con không thích cô ta, muốn cô ta cút ra ngoài thì đã sao?”
“Thì đã sao? Con là thiên kim tiểu thư, nhưng con xem cái dáng vẻ hiện giờ của con đi, có khác gì đứa con gái chanh chua đanh đá không!”
Tô Thành Minh tất nhiên biết rõ thân phận của Đậu Đậu, nhưng ông ta tuyệt đối không vì coi Đậu Đậu là con nuôi của Sở Ngọc Bình mà mắng con gái yêu của mình. Ông ta chỉ biết Đậu Đậu đến đây cùng Thính Vũ, không muốn ấn tượng về ông ta của Thính Vũ xấu đi. Suy cho cùng, Thính Vũ mới là đứa con được người phụ nữ mà ông ta yêu sinh ra.
Hai mươi năm rồi, ông ta tưởng rằng cả đời này sẽ không còn gặp lại cô ấy nữa, tin tức của cô ấy như đá chìm dưới biển, bất luận ông ta có tìm kiếm thế nào cũng không tìm thấy bất kì một tung tích nào. Có đôi khi ông ta thậm chí đã nghĩ, cô ấy đang mang thai, cơ thể lại yếu ớt như vậy, có khi nào…
Cũng may bọn họ không sao, nếu không ông ta dù có đến chết cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.
Cho nên ông ta không cho phép Tô Thính Tuyết chửi bới Thính Vũ, cho dù là bạn của Thính Vũ cũng không được!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Thành Minh càng nghiêm khắc hơn, “Thính Tuyết, con là cô gái có dạy dỗ đàng hoàng, khách khứa đều đang ở đây, con đừng có giở tính trẻ con ra!”
“Nhưng mà cha, cha có biết cô ta đã làm những gì không? Cô ta chửi mẹ là con lợn cái, con lợn cái sinh một đống con cũng không cản được đám con riêng ở bên ngoài!”
Câu nói này của Tô Thính Tuyết vừa phát ra, Tiểu Bạch và Đậu Đậu không hẹn mà cùng cười.
Trong bữa tiệc sinh nhật của cha mình đi nhắc đến con riêng gì đó, cái cô gái Tô Thính Tuyết này thực là lãng phí một vẻ ngoài thông minh lanh lợi mà.
Thực ra Tô Thính Vũ cũng là quá tức giận nên nóng vội buột miệng nói ra những lời này, nói xong cô ta liền hối hận.
Thế nhưng cô ta hối hận cũng vô dụng, cái bạt tai của Tô Thành Minh đã hỏi thăm đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta.
“Con nói linh tinh cái gì thế? Bao nhiêu năm nay, mẹ con dạy dỗ con như thế à?”
Nói những lời này ở trước mặc Thính Vũ, ông ta sao có thể nhận Thính Vũ đây?
“Cha! Cha đánh con? Cha lại vì một người ngoài không liên quan gì mà đánh con?”
Ban đầu tại sao ông ta lại nghe lời của Trịnh Kiều, cảm thấy cô ấy ở bên ngoài có người đàn ông khác chứ?
Cho nên ông ta cấp bách muốn gặp Tô San, cấp bách muốn nhận mẹ con cô ấy.
Nhưng thái độ của Tô San đối với ông ta vẫn luôn không rõ ràng, nên ông ta muốn gặp mẹ con họ, muốn nhận mẹ con họ thì cũng không dám.
Dù sao năm đó ông ta đã từng phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ, đuổi người phụ nữ đang mang thai ra khỏi Tô gia đã không nói làm gì, lại còn bị ma quỷ ám ảnh cưới Trịnh Kiều.
Sao ông ta có đủ tư cách mở lời, nói ông ta là cha của Thính Vũ chứ?
“Cha, cha ngây ra đó làm gì vậy?”
Tô Thính Tuyết đột nhiên lên tiếng, Tô Thành Minh giật mình định thần lại, “Không có gì, nghĩ đến một số chuyện làm ăn, chúng ta đi thôi, đi cắt bánh.”
Tô Thính Tuyết gật đầu, sau đó vô tình lướt nhìn thấy Đậu Đậu, sắc mặt bỗng chuyển sang khó coi.
“Kim Đậu Đậu, sao cô lại vào đây? Tô gia chúng tôi không hoan nghênh cô!”
Bàn tay đang nâng ly rượu vang của Đậu Đậu run một cái, suýt chút nữa không nhịn nổi trực tiếp hất lên đầu của Tô Thính Tuyết.
Cô gái này dù sao cũng là con nhà quyền quý. Trong bữa tiệc sinh nhật của cha mình lại làm loạn như vậy, chắc chắn là có não đấy chứ?
Đậu Đậu không nói gì, chỉ kéo tay của Tiểu Bạch, “Chúng ta qua bên kia ngồi đi.”
“Đứng lại! Tô gia chúng tôi không hoan nghênh cô! Người đâu, đưa cô ta ra ngoài!”
“Thính Tuyết! Đừng có làm loạn!”
Tô Thành Minh đột nhiên lên tiếng, dọa Tô Thính Tuyết run cầm cập.
Định thần cô ta lại càng tức giận… cha của cô ta còn chưa bao giờ dùng cái ngữ khí như thế nay để mắng cô ta đâu!
Đều là do Kim Đậu Đậu!
Con tiện nhân này, không đưa cho bọn họ Niệm Nô Kiều, mắng mẹ cô ta là con lợn cái lại còn làm cô ta xấu hổ trong trận đấu bóng rổ nữa!
Cô ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho Kim Đậu Đậu!
Nghĩ đến đây, Tô Thính Tuyết đột nhiên làm loạn vô cớ, “Cha, sao cha lại mắng con! Ở đây là nhà chúng ta, con không thích cô ta, muốn cô ta cút ra ngoài thì đã sao?”
“Thì đã sao? Con là thiên kim tiểu thư, nhưng con xem cái dáng vẻ hiện giờ của con đi, có khác gì đứa con gái chanh chua đanh đá không!”
Tô Thành Minh tất nhiên biết rõ thân phận của Đậu Đậu, nhưng ông ta tuyệt đối không vì coi Đậu Đậu là con nuôi của Sở Ngọc Bình mà mắng con gái yêu của mình. Ông ta chỉ biết Đậu Đậu đến đây cùng Thính Vũ, không muốn ấn tượng về ông ta của Thính Vũ xấu đi. Suy cho cùng, Thính Vũ mới là đứa con được người phụ nữ mà ông ta yêu sinh ra.
Hai mươi năm rồi, ông ta tưởng rằng cả đời này sẽ không còn gặp lại cô ấy nữa, tin tức của cô ấy như đá chìm dưới biển, bất luận ông ta có tìm kiếm thế nào cũng không tìm thấy bất kì một tung tích nào. Có đôi khi ông ta thậm chí đã nghĩ, cô ấy đang mang thai, cơ thể lại yếu ớt như vậy, có khi nào…
Cũng may bọn họ không sao, nếu không ông ta dù có đến chết cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.
Cho nên ông ta không cho phép Tô Thính Tuyết chửi bới Thính Vũ, cho dù là bạn của Thính Vũ cũng không được!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Thành Minh càng nghiêm khắc hơn, “Thính Tuyết, con là cô gái có dạy dỗ đàng hoàng, khách khứa đều đang ở đây, con đừng có giở tính trẻ con ra!”
“Nhưng mà cha, cha có biết cô ta đã làm những gì không? Cô ta chửi mẹ là con lợn cái, con lợn cái sinh một đống con cũng không cản được đám con riêng ở bên ngoài!”
Câu nói này của Tô Thính Tuyết vừa phát ra, Tiểu Bạch và Đậu Đậu không hẹn mà cùng cười.
Trong bữa tiệc sinh nhật của cha mình đi nhắc đến con riêng gì đó, cái cô gái Tô Thính Tuyết này thực là lãng phí một vẻ ngoài thông minh lanh lợi mà.
Thực ra Tô Thính Vũ cũng là quá tức giận nên nóng vội buột miệng nói ra những lời này, nói xong cô ta liền hối hận.
Thế nhưng cô ta hối hận cũng vô dụng, cái bạt tai của Tô Thành Minh đã hỏi thăm đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta.
“Con nói linh tinh cái gì thế? Bao nhiêu năm nay, mẹ con dạy dỗ con như thế à?”
Nói những lời này ở trước mặc Thính Vũ, ông ta sao có thể nhận Thính Vũ đây?
“Cha! Cha đánh con? Cha lại vì một người ngoài không liên quan gì mà đánh con?”
/1918
|