Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 637: Sao lại đột nhiên mọc ra một cái lá vậy? (1)
/1918
|
Đậu Đậu nổi điên, “Sao lại không thể được? Có sư thúc công của cậu ở đây, tôi muốn thi đến vị trí thứ hai của toàn khối cũng không có vấn đề gì!”
Tên Ngốc nghệt mặt ra, “Ơ, sao lại phải là đứng thứ hai toàn khối?”
Đậu Đậu ngượng ngùng, “Khụ… bởi vì… bởi vì tôi khiêm tốn! Đúng, là vì tôi khiêm tốn!”
Yêu Nghiệt nhịn cười khổ sở, rốt cuộc không nhịn được, phá hỏng lời của Đậu Đậu, “Bởi vì tôi chỉ có thể giúp cô ấy chép bài của người khác, chứ không hề biết mấy cái thứ chữ như vẽ bùa chú quỷ quái đó.”
Đậu Đậu bất thình lình bị lật tẩy, ngay lập tức không muốn nói chuyện nữa. Yêu Nghiệt nhà cô lẽ nào không thể để cô yên lặng khoác lác được hay sao?
Cô có nói thế nào đi chăng nữa cũng là trưởng bối của Diệp Tinh Trạch mà. Ở trước mặt tiếu bối lật tẩy cô, tối nay đừng hòng ngủ trên giường của cô nữa!
Thế nhưng Tên Ngốc lại không hề cảm thấy cô đang khoác lác, cũng không vì cô bị lật tẩy mà cười cợt cô. Bởi vì nghe dự định của Đậu Đậu, cậu ta đột nhiên… cũng muốn nhảy lớp.
Chỉ có điều, sư thúc có sư thúc công giúp đỡ, cậu thì sao? Đại thần có lẽ sẽ không giúp cậu cóp bài đâu nhỉ?
Tên Ngốc chỉ nghĩ ngợi, sau đó liền cúi đầu tiu nghỉu vơ lấy đũa bắt đầu ăn cơm. Vừa ăn, còn vừa gắp thịt cho Viên Viên.
Viên Viên rất hài lòng với nhân viên chăn nuôi này, vừa nhóp nhép ăn thịt, lại vừa vui vẻ quẫy đuôi gọi anh.
Diệp Tinh Trạch bị dáng vẻ mềm mại đáng yêu của cô bé làm cho thích thú, lại càng sôi nổi gắp thịt.
Khóe miệng Biền Biển giật mạnh, không nhịn được, trừng mắt hằm hằm nhìn Tên Ngốc.
Thế nhưng Tên Ngốc chính là Tên Ngốc, người ta căn bẳn không hề biết bản thân đã gây thù với người khác, nên chọc đuôi của Viên Viên như thế nào thì vẫn cứ chọc đuôi của Viên Viên như thế ấy.
Đậu Đậu thấy con gái và Tên Ngốc chơi đùa vui vẻ, suy nghĩ một lúc, cảm thấy bản thân buộc phải chuyển đổi chủ đề.
Cho nên cô hắng giọng nói, “Lúc nãy sư thúc công của cậu nói, có thể trong mấy hôm nay đuôi của Viên Viên sẽ rụng.”
“Thật à? Tốt quá rồi! Viên Viên lợi hại quá!”
Viên Viên đắc ý, cái đuôi nhỏ mập mạp lại quẫy quẫy, không cần nói đã biết đang vui đến nhường nào.
Đợi cô bé rụng đuôi, xem Biển Biển còn chê cô bé ngốc nữa không!
Thế nhưng Biển Biển lại không hề muốn để ý đến cô bé, nó đã học thuộc lòng đường đi, đang tính toán nên bỏ nhà đi như thế nào.
Yêu Nghiệt nhìn thấu suy nghĩ của con trai, khóe miệng giật mạnh một cái, không chuẩn bị phản ứng lại nó.
Bỏ đi?
Nhóc con mới tí tuổi đầu, đến lúc đó bảo Lăng Đầu Thanh đi theo, xem đôi chân ngắn đó của nó có thể đi được đến đâu?
Bỏ đi? Phản rồi à?
Yêu Nghiệt cảm thấy thằng con trai của mình hoàn toàn thiếu đánh, thế nhưng điều hắn không nghĩ tới đó là sau ngày mai, hắn sẽ bắt đầu cảm ơn vì con trai hắn là một đứa thiếu đánh.
Sau ngày mai, hắn sẽ bắt đầu vui mừng vì con trai hắn bỏ nhà ra đi.
Nếu không, hắn thật sự không dám tưởng tượng vợ nuôi hai đứa con suốt ngày đói đòi ăn này sẽ vất vả đến nhường nào!
Đáng tiếc hiện giờ hắn vẫn không biết, hắn hiện giờ vẫn cảm thấy con trai của mình thiếu đánh.
Sau bữa tối, dỗ hai đứa trẻ đi ngủ.
Yêu Nghiệt trèo lên giường, vừa định làm mấy việc này việc kia không thể miêu tả được với vợ đã bị vợ hắn đạp cho một cước lăn xuống đất.
Yêu Nghiệt lập tức làm vẻ mặt vô tội, “Vợ ~~”
“Đừng có gọi em. Em thù rất dai đó nhé! Anh lật tẩy em trước mặt Tinh Trạch, món nợ này chúng ta buộc phải tính cho rõ!”
Yêu Nghiệt bỗng chốc rất biết làm người, “Vợ, anh sai rồi, lần sau anh nhất định sẽ để em tử tế khoác lác.”
“Ai nói với anh lần sau chứ? Em nói cho anh biết, tối nay anh không được qua đây, em… em đến kì nguy hiểm rồi!”
Mấy cái ba con sói kia, căn bản là không có tác dụng!
Khụ, hình như cũng không thể nói là không có tác dụng… tóm lại, ừm, không được chắc chắn cho lắm.
“Vợ, em thay đổi rồi, em không yêu anh nữa! Em là cái đồ phụ nữ bội bạc, em đã quên kiếp trước em đã sa vào vòng tay anh quyến rũ anh rồi hức hức hức…”
Đậu Đậu không muốn nói chuyện, Đậu Đậu muốn yên tĩnh.
Tên Ngốc nghệt mặt ra, “Ơ, sao lại phải là đứng thứ hai toàn khối?”
Đậu Đậu ngượng ngùng, “Khụ… bởi vì… bởi vì tôi khiêm tốn! Đúng, là vì tôi khiêm tốn!”
Yêu Nghiệt nhịn cười khổ sở, rốt cuộc không nhịn được, phá hỏng lời của Đậu Đậu, “Bởi vì tôi chỉ có thể giúp cô ấy chép bài của người khác, chứ không hề biết mấy cái thứ chữ như vẽ bùa chú quỷ quái đó.”
Đậu Đậu bất thình lình bị lật tẩy, ngay lập tức không muốn nói chuyện nữa. Yêu Nghiệt nhà cô lẽ nào không thể để cô yên lặng khoác lác được hay sao?
Cô có nói thế nào đi chăng nữa cũng là trưởng bối của Diệp Tinh Trạch mà. Ở trước mặt tiếu bối lật tẩy cô, tối nay đừng hòng ngủ trên giường của cô nữa!
Thế nhưng Tên Ngốc lại không hề cảm thấy cô đang khoác lác, cũng không vì cô bị lật tẩy mà cười cợt cô. Bởi vì nghe dự định của Đậu Đậu, cậu ta đột nhiên… cũng muốn nhảy lớp.
Chỉ có điều, sư thúc có sư thúc công giúp đỡ, cậu thì sao? Đại thần có lẽ sẽ không giúp cậu cóp bài đâu nhỉ?
Tên Ngốc chỉ nghĩ ngợi, sau đó liền cúi đầu tiu nghỉu vơ lấy đũa bắt đầu ăn cơm. Vừa ăn, còn vừa gắp thịt cho Viên Viên.
Viên Viên rất hài lòng với nhân viên chăn nuôi này, vừa nhóp nhép ăn thịt, lại vừa vui vẻ quẫy đuôi gọi anh.
Diệp Tinh Trạch bị dáng vẻ mềm mại đáng yêu của cô bé làm cho thích thú, lại càng sôi nổi gắp thịt.
Khóe miệng Biền Biển giật mạnh, không nhịn được, trừng mắt hằm hằm nhìn Tên Ngốc.
Thế nhưng Tên Ngốc chính là Tên Ngốc, người ta căn bẳn không hề biết bản thân đã gây thù với người khác, nên chọc đuôi của Viên Viên như thế nào thì vẫn cứ chọc đuôi của Viên Viên như thế ấy.
Đậu Đậu thấy con gái và Tên Ngốc chơi đùa vui vẻ, suy nghĩ một lúc, cảm thấy bản thân buộc phải chuyển đổi chủ đề.
Cho nên cô hắng giọng nói, “Lúc nãy sư thúc công của cậu nói, có thể trong mấy hôm nay đuôi của Viên Viên sẽ rụng.”
“Thật à? Tốt quá rồi! Viên Viên lợi hại quá!”
Viên Viên đắc ý, cái đuôi nhỏ mập mạp lại quẫy quẫy, không cần nói đã biết đang vui đến nhường nào.
Đợi cô bé rụng đuôi, xem Biển Biển còn chê cô bé ngốc nữa không!
Thế nhưng Biển Biển lại không hề muốn để ý đến cô bé, nó đã học thuộc lòng đường đi, đang tính toán nên bỏ nhà đi như thế nào.
Yêu Nghiệt nhìn thấu suy nghĩ của con trai, khóe miệng giật mạnh một cái, không chuẩn bị phản ứng lại nó.
Bỏ đi?
Nhóc con mới tí tuổi đầu, đến lúc đó bảo Lăng Đầu Thanh đi theo, xem đôi chân ngắn đó của nó có thể đi được đến đâu?
Bỏ đi? Phản rồi à?
Yêu Nghiệt cảm thấy thằng con trai của mình hoàn toàn thiếu đánh, thế nhưng điều hắn không nghĩ tới đó là sau ngày mai, hắn sẽ bắt đầu cảm ơn vì con trai hắn là một đứa thiếu đánh.
Sau ngày mai, hắn sẽ bắt đầu vui mừng vì con trai hắn bỏ nhà ra đi.
Nếu không, hắn thật sự không dám tưởng tượng vợ nuôi hai đứa con suốt ngày đói đòi ăn này sẽ vất vả đến nhường nào!
Đáng tiếc hiện giờ hắn vẫn không biết, hắn hiện giờ vẫn cảm thấy con trai của mình thiếu đánh.
Sau bữa tối, dỗ hai đứa trẻ đi ngủ.
Yêu Nghiệt trèo lên giường, vừa định làm mấy việc này việc kia không thể miêu tả được với vợ đã bị vợ hắn đạp cho một cước lăn xuống đất.
Yêu Nghiệt lập tức làm vẻ mặt vô tội, “Vợ ~~”
“Đừng có gọi em. Em thù rất dai đó nhé! Anh lật tẩy em trước mặt Tinh Trạch, món nợ này chúng ta buộc phải tính cho rõ!”
Yêu Nghiệt bỗng chốc rất biết làm người, “Vợ, anh sai rồi, lần sau anh nhất định sẽ để em tử tế khoác lác.”
“Ai nói với anh lần sau chứ? Em nói cho anh biết, tối nay anh không được qua đây, em… em đến kì nguy hiểm rồi!”
Mấy cái ba con sói kia, căn bản là không có tác dụng!
Khụ, hình như cũng không thể nói là không có tác dụng… tóm lại, ừm, không được chắc chắn cho lắm.
“Vợ, em thay đổi rồi, em không yêu anh nữa! Em là cái đồ phụ nữ bội bạc, em đã quên kiếp trước em đã sa vào vòng tay anh quyến rũ anh rồi hức hức hức…”
Đậu Đậu không muốn nói chuyện, Đậu Đậu muốn yên tĩnh.
/1918
|