Mọi người không nói gì, ông Sở tiếp tục nói, “Mọi người nhìn đi, nó cũng biết đẹp trai không bằng chai mặt rồi! Được lắm được lắm! Đây mới là thái độ theo đuổi con gái nên có chứ!”
Sở Minh Hiên thật trừng mắt chó đờ ra, Sở Minh Hiên giả mạo thì lại cười.
“Ông nội nói đúng, cháu đây không phải là biết sai liền sửa sao?”
Nói xong hắn lại cười xấu xa với Đậu Đậu, không sợ dậy sóng đề nghị, “Hôm nay em họ ở lại đây đi, ở lại cùng cô. Dù sao Sở gia cũng lớn, có chỗ cho mọi người ở.”
Ở ngay trước mặt hắn, xem xem cái tên giả mạo kia còn ra tay thế nào.
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, suýt nữa thì quỳ - Không phải là nam thần cao ngạo lạnh lùng à? Không phải là không coi ai ra gì à? Có cần không biết xấu hổ như vậy không hả?
Cô còn tưởng rằng chỉ có Yêu Nghiệt nhà cô mới biết chơi xấu mà còn cây ngay không sợ chết đứng như vậy!
Khụ, đợi đã, hôm nay cô làm sao thế nhỉ?
Tại sao lại cứ so sánh Yêu Nghiệt với Sở Minh Hiên thế này?
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu không để ý đến ‘Sở Minh Hiên’ nữa, chú tâm ăn cơm, giả vờ không nghe thấy gì cả.
Nhưng Đậu Đậu giả vờ không nghe thấy, những người còn lại thì nghe thấy rồi, hít một hơi lạnh rồi rối rít bắt đầu tự hỏi trong lòng.
Đây… thật sự là Minh Hiên nhà bọn họ sao?
Công lực không biết xấu hổ có cần phải như được dày công tôi luyện thế không hả?
Nhưng ông Sở lại rất vui vẻ, ông chính là thích thái độ bây giờ của ‘Sở Minh Hiên’!
Đây mới là thái độ theo đuổi con gái nên có! Trước kia lúc nào cũng nghiêm mặt, làm sao có thể theo đuổi con gái được chứ?
Cháu đích tôn nhà mình cuối cùng cũng tỉnh ngộ rồi!
Ông Sở vô cùng cảm động, cảm thấy mình phải làm cái gì đó.
Thế là ông hắng giọng, nói, “Ông cảm thấy Minh Hiên nói đúng, đã rất lâu Ngọc Bình không ở lại Sở gia với chúng ta, bây giờ nó đang mang thai, chuyện của công ty lại không thể xử lý được. Nhân cơ hội này, ở lại Sở gia thêm mấy ngày đi!”
Ông nói như vậy, lập tức nhận được sự đồng tình của bà Sở.
“Chuyện này rất hợp lý. Thanh Vân còn phải xử lý việc công ty, cũng không thể ở nhà chăm sóc con mãi được đúng không? Con ở Cố gia một mình, chắc chắn cha mẹ sẽ không yên tâm, ở lại Sở gia đi, mẹ chăm sóc con!”
Bà Sở vừa nói như vậy, sắc mặt Cố Thanh Vân đã lập tức thay đổi rất xoắn xuýt.
Một mình ở Cố gia không yên tâm?
Xem ra bọn họ vẫn canh cánh trong lòng về cách làm trước đây của mẹ ông ta rồi…
Thấy sắc mặt Cố Thanh Vân thay đổi, ông Sở lập tức đạp chân bà Sở, bà Sở á một tiếng, lập tức trừng ông, “Ông đạp tôi làm gì hả? Tôi nói không đúng à?”
Ông Sở cười khan ha ha một tiếng, định nói gì đó để xoa dịu thì Cố Thanh Vân đã lên tiếng rồi.
“Mẹ nói đúng, đúng là rất lâu Ngọc Bình không ở lại Sở gia rồi. Nếu đã như vậy thì nên ở lại mấy ngày đi.”
Nhìn ý của mẹ vợ, nào có đơn giản là ở mấy ngày như vậy. Bà căn bản là muốn để cho Ngọc Bình ở đây cho đến tận lúc sinh con. Ra tay trước sẽ có lợi thế mạnh, ra tay sau dễ gặp tai ương, ông ấy mở miệng nhượng bộ trước, cho dù mẹ vợ muốn nói, cũng…
“Cái gì gọi là ở mấy ngày, mẹ còn muốn bảo nó ở đến hết cữ kia kìa! Ai biết ở Cố gia nhà con, con gái mẹ phải chịu khổ những gì?”
Khóe miệng Cố Thanh Vân giật giật, lần này hoàn toàn không nói nổi.
Được rồi, ông sai rồi, ông tưởng là mẹ vợ chỉ muốn bảo Ngọc Bình ở đến lúc sinh, ai ngờ người ta muốn giữ luôn vợ mình ở Sở gia đến hết tháng cữ!
Thật ra tính cách của bà Sở trước nay rất đáng yêu, trừ nấu cơm khó ăn còn bắt mọi người phải khen ngon ra, gần như cũng chưa từng có lúc nào mà không tha người.
Nhưng chuyện của Sở Ngọc Bình là cái gai trong lòng bà. Con gái mình nâng trong lòng bàn tay nuôi lớn, dựa vào cái gì phải đến nhà người ta làm trâu làm ngựa chăm sóc người già chứ?
Huống hồ bà già kia còn không biết tốt xấu như vậy!
Cho nên, chỉ cần là chuyện liên quan đến Sở Ngọc Bình, bà phải đấu tranh đến cùng!
Sở Minh Hiên thật trừng mắt chó đờ ra, Sở Minh Hiên giả mạo thì lại cười.
“Ông nội nói đúng, cháu đây không phải là biết sai liền sửa sao?”
Nói xong hắn lại cười xấu xa với Đậu Đậu, không sợ dậy sóng đề nghị, “Hôm nay em họ ở lại đây đi, ở lại cùng cô. Dù sao Sở gia cũng lớn, có chỗ cho mọi người ở.”
Ở ngay trước mặt hắn, xem xem cái tên giả mạo kia còn ra tay thế nào.
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, suýt nữa thì quỳ - Không phải là nam thần cao ngạo lạnh lùng à? Không phải là không coi ai ra gì à? Có cần không biết xấu hổ như vậy không hả?
Cô còn tưởng rằng chỉ có Yêu Nghiệt nhà cô mới biết chơi xấu mà còn cây ngay không sợ chết đứng như vậy!
Khụ, đợi đã, hôm nay cô làm sao thế nhỉ?
Tại sao lại cứ so sánh Yêu Nghiệt với Sở Minh Hiên thế này?
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu không để ý đến ‘Sở Minh Hiên’ nữa, chú tâm ăn cơm, giả vờ không nghe thấy gì cả.
Nhưng Đậu Đậu giả vờ không nghe thấy, những người còn lại thì nghe thấy rồi, hít một hơi lạnh rồi rối rít bắt đầu tự hỏi trong lòng.
Đây… thật sự là Minh Hiên nhà bọn họ sao?
Công lực không biết xấu hổ có cần phải như được dày công tôi luyện thế không hả?
Nhưng ông Sở lại rất vui vẻ, ông chính là thích thái độ bây giờ của ‘Sở Minh Hiên’!
Đây mới là thái độ theo đuổi con gái nên có! Trước kia lúc nào cũng nghiêm mặt, làm sao có thể theo đuổi con gái được chứ?
Cháu đích tôn nhà mình cuối cùng cũng tỉnh ngộ rồi!
Ông Sở vô cùng cảm động, cảm thấy mình phải làm cái gì đó.
Thế là ông hắng giọng, nói, “Ông cảm thấy Minh Hiên nói đúng, đã rất lâu Ngọc Bình không ở lại Sở gia với chúng ta, bây giờ nó đang mang thai, chuyện của công ty lại không thể xử lý được. Nhân cơ hội này, ở lại Sở gia thêm mấy ngày đi!”
Ông nói như vậy, lập tức nhận được sự đồng tình của bà Sở.
“Chuyện này rất hợp lý. Thanh Vân còn phải xử lý việc công ty, cũng không thể ở nhà chăm sóc con mãi được đúng không? Con ở Cố gia một mình, chắc chắn cha mẹ sẽ không yên tâm, ở lại Sở gia đi, mẹ chăm sóc con!”
Bà Sở vừa nói như vậy, sắc mặt Cố Thanh Vân đã lập tức thay đổi rất xoắn xuýt.
Một mình ở Cố gia không yên tâm?
Xem ra bọn họ vẫn canh cánh trong lòng về cách làm trước đây của mẹ ông ta rồi…
Thấy sắc mặt Cố Thanh Vân thay đổi, ông Sở lập tức đạp chân bà Sở, bà Sở á một tiếng, lập tức trừng ông, “Ông đạp tôi làm gì hả? Tôi nói không đúng à?”
Ông Sở cười khan ha ha một tiếng, định nói gì đó để xoa dịu thì Cố Thanh Vân đã lên tiếng rồi.
“Mẹ nói đúng, đúng là rất lâu Ngọc Bình không ở lại Sở gia rồi. Nếu đã như vậy thì nên ở lại mấy ngày đi.”
Nhìn ý của mẹ vợ, nào có đơn giản là ở mấy ngày như vậy. Bà căn bản là muốn để cho Ngọc Bình ở đây cho đến tận lúc sinh con. Ra tay trước sẽ có lợi thế mạnh, ra tay sau dễ gặp tai ương, ông ấy mở miệng nhượng bộ trước, cho dù mẹ vợ muốn nói, cũng…
“Cái gì gọi là ở mấy ngày, mẹ còn muốn bảo nó ở đến hết cữ kia kìa! Ai biết ở Cố gia nhà con, con gái mẹ phải chịu khổ những gì?”
Khóe miệng Cố Thanh Vân giật giật, lần này hoàn toàn không nói nổi.
Được rồi, ông sai rồi, ông tưởng là mẹ vợ chỉ muốn bảo Ngọc Bình ở đến lúc sinh, ai ngờ người ta muốn giữ luôn vợ mình ở Sở gia đến hết tháng cữ!
Thật ra tính cách của bà Sở trước nay rất đáng yêu, trừ nấu cơm khó ăn còn bắt mọi người phải khen ngon ra, gần như cũng chưa từng có lúc nào mà không tha người.
Nhưng chuyện của Sở Ngọc Bình là cái gai trong lòng bà. Con gái mình nâng trong lòng bàn tay nuôi lớn, dựa vào cái gì phải đến nhà người ta làm trâu làm ngựa chăm sóc người già chứ?
Huống hồ bà già kia còn không biết tốt xấu như vậy!
Cho nên, chỉ cần là chuyện liên quan đến Sở Ngọc Bình, bà phải đấu tranh đến cùng!
/1918
|