Đậu Đậu nhìn ‘Yêu Nghiệt’, theo bản năng hỏi trong lòng: Anh làm sao thế? Tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy?
Nhưng ‘Yêu Nghiệt’ lại không hiểu, hắn còn tưởng Đậu Đậu đang hỏi hắn phải nói thế nào.
Vì vậy hắn suy nghĩ một chút, nói: “Ngày mai có tiết, nhà trọ gần trường học hơn. Không phải em muốn nhảy lớp à? Có thể lấy cái này làm lý do.”
Trái tim Đậu Đậu lập tức lạnh.
Hắn thật sự không nhìn ra cô đang nghĩ gì, hắn hoàn toàn không nhìn ra!
Chẳng lẽ, hắn không phải là…
Trong lòng Đậu Đậu hiện lên một suy nghĩ đáng sợ, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt đã bị cô bóp chết từ trong trứng nước.
Yêu Nghiệt mạnh như vậy, làm sao có khả năng có ai có thể tính kế hại hắn chứ?
Kẻ có thể hại hắn đã không phải là người rồi!
‘Sở Minh Hiên’ rất vui, vì vợ hắn rốt cuộc cũng phát giác ra.
Nhưng hắn chưa vui được bao lâu đã nhìn thấy Cơ Yêu Nguyệt đứng sau lưng Đậu Đậu, dường như chỉ cần vợ nhận ra, ả ta sẽ vặn gãy cái cổ nhỏ của cô.
Được rồi, Cơ Yêu Nguyệt là thần, cho dù chỉ có công lực bốn nghìn năm vẫn vượt xa khoảng cách với yêu. Ả có thể nhìn thấu suy nghĩ của vợ, ngay lúc vợ vẫn chưa phát giác ra. Yêu Nghiệt đột nhiên muốn bảo vợ tìm cái kính màu của cô đeo vào. Có nó rồi, cho dù cô có nhận ra, Cơ Yêu Nguyệt cũng sẽ không biết.
Nhưng bây giờ cấp bách, vẫn phải cắt đứt mạch suy nghĩ của cô đã. Nếu không hắn không khẳng định được trong tình hình khế ước chủ tớ, có thể cứu cô khỏi tay Cơ Yêu Nguyệt không.
Nghĩ đến đây, ‘Sở Minh Hiên’ khụ khụ hai tiếng, “Ở lại đi, ngày mai anh lái xe đưa em đi.”
Quả nhiên Đậu Đậu không nghĩ tiếp nữa, Cơ Yêu Nguyệt không có được đáp án, cũng lấy tay ra khỏi cổ Đậu Đậu.
Ả không thể giết cô, nếu không Cửu Ca sẽ không kiêng dè gì hết nữa.
‘Sở Minh Hiên’ thở phào một hơi, sau đó hung hăng trừng về phía sau lưng Đậu Đậu một cái, tiếp tục nói, “Mọi người đều muốn em ở lại đây, nếu như em không ở lại, há chẳng phải là không nể mặt ai sao?”
Đậu Đậu, “... Ở bao lâu?”
Sở Ngọc Bình vội nói, “Một tuần.”
“Một tuần ít quá!”
Bà Sở vừa mở miệng, ông Sở thì trừng bà ấy, “Bà nhiều chuyện quá, đợi nó về nhà rồi bà cũng theo đến Cố gia luôn đi!”
Sau đó ông nháy mắt với bà Sở, bảo bà đi trông Đậu Đậu và ‘Sở Minh Hiên’.
Bà Sở nghĩ cũng thấy đúng, bà phải trông con gái, theo đến Cố gia cũng được. Vì vậy bà rất vui vẻ đồng ý, Sở Ngọc Bình và Đậu Đậu ở lại Sở gia một tuần, còn Trường Sinh và Cố Thanh Vân thì ở một ngày rồi về.
Đậu Đậu hung hăng trừng ‘Sở Minh Hiên’ một cái, ‘Sở Minh Hiên’ không biết xấu hổ còn vênh mặt đề nghị, “Tiểu viện của cô không ở được nhiều người, nếu không thì để Đậu Đậu đến chỗ cháu ở đi!”
‘Sở Minh Hiên’ vừa dứt lời, hai người đều nói không được.
Một người là Sở phu nhân, một người là Đậu Đậu.
Còn những người khác, ha ha, hoặc là coi như không nghe thấy gì, hoặc là đã vô cùng hài lòng rồi.
Ví dụ như, ông Sở.
Ông cảm thấy cháu đích tôn cuối cùng cũng thông suốt rồi, như vậy mới đúng chứ!
Giả điên giả dại, mặt dày bám lấy, như vậy mới có thể theo đuổi con gái đúng không?
Trở lại chuyện chính, khi Sở phu nhân nói không được, đã thấy Sở Liên Thành trừng mình, nên bà ấy lập tức không nói nữa.
Sau đó ông Sở cười híp mắt lại mở miệng, “Đậu Đậu à, anh Minh Hiên của cháu đã nói như vậy rồi, cháu không thể không nể mặt chút nào như thế chứ? Ở một tối đi, đợi cha cháu dẫn anh cháu về nhà rồi, cháu lại ở cùng với mẹ.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Ông ngoại, nam nữ thụ thụ bất thân, ông không biết sao?”
“Ông… đương nhiên là ông biết rồi! Nhưng hai đứa là anh em họ! Là quan hệ thân thích! Quan hệ thân thích cháu hiểu không?”
Nhưng ‘Yêu Nghiệt’ lại không hiểu, hắn còn tưởng Đậu Đậu đang hỏi hắn phải nói thế nào.
Vì vậy hắn suy nghĩ một chút, nói: “Ngày mai có tiết, nhà trọ gần trường học hơn. Không phải em muốn nhảy lớp à? Có thể lấy cái này làm lý do.”
Trái tim Đậu Đậu lập tức lạnh.
Hắn thật sự không nhìn ra cô đang nghĩ gì, hắn hoàn toàn không nhìn ra!
Chẳng lẽ, hắn không phải là…
Trong lòng Đậu Đậu hiện lên một suy nghĩ đáng sợ, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt đã bị cô bóp chết từ trong trứng nước.
Yêu Nghiệt mạnh như vậy, làm sao có khả năng có ai có thể tính kế hại hắn chứ?
Kẻ có thể hại hắn đã không phải là người rồi!
‘Sở Minh Hiên’ rất vui, vì vợ hắn rốt cuộc cũng phát giác ra.
Nhưng hắn chưa vui được bao lâu đã nhìn thấy Cơ Yêu Nguyệt đứng sau lưng Đậu Đậu, dường như chỉ cần vợ nhận ra, ả ta sẽ vặn gãy cái cổ nhỏ của cô.
Được rồi, Cơ Yêu Nguyệt là thần, cho dù chỉ có công lực bốn nghìn năm vẫn vượt xa khoảng cách với yêu. Ả có thể nhìn thấu suy nghĩ của vợ, ngay lúc vợ vẫn chưa phát giác ra. Yêu Nghiệt đột nhiên muốn bảo vợ tìm cái kính màu của cô đeo vào. Có nó rồi, cho dù cô có nhận ra, Cơ Yêu Nguyệt cũng sẽ không biết.
Nhưng bây giờ cấp bách, vẫn phải cắt đứt mạch suy nghĩ của cô đã. Nếu không hắn không khẳng định được trong tình hình khế ước chủ tớ, có thể cứu cô khỏi tay Cơ Yêu Nguyệt không.
Nghĩ đến đây, ‘Sở Minh Hiên’ khụ khụ hai tiếng, “Ở lại đi, ngày mai anh lái xe đưa em đi.”
Quả nhiên Đậu Đậu không nghĩ tiếp nữa, Cơ Yêu Nguyệt không có được đáp án, cũng lấy tay ra khỏi cổ Đậu Đậu.
Ả không thể giết cô, nếu không Cửu Ca sẽ không kiêng dè gì hết nữa.
‘Sở Minh Hiên’ thở phào một hơi, sau đó hung hăng trừng về phía sau lưng Đậu Đậu một cái, tiếp tục nói, “Mọi người đều muốn em ở lại đây, nếu như em không ở lại, há chẳng phải là không nể mặt ai sao?”
Đậu Đậu, “... Ở bao lâu?”
Sở Ngọc Bình vội nói, “Một tuần.”
“Một tuần ít quá!”
Bà Sở vừa mở miệng, ông Sở thì trừng bà ấy, “Bà nhiều chuyện quá, đợi nó về nhà rồi bà cũng theo đến Cố gia luôn đi!”
Sau đó ông nháy mắt với bà Sở, bảo bà đi trông Đậu Đậu và ‘Sở Minh Hiên’.
Bà Sở nghĩ cũng thấy đúng, bà phải trông con gái, theo đến Cố gia cũng được. Vì vậy bà rất vui vẻ đồng ý, Sở Ngọc Bình và Đậu Đậu ở lại Sở gia một tuần, còn Trường Sinh và Cố Thanh Vân thì ở một ngày rồi về.
Đậu Đậu hung hăng trừng ‘Sở Minh Hiên’ một cái, ‘Sở Minh Hiên’ không biết xấu hổ còn vênh mặt đề nghị, “Tiểu viện của cô không ở được nhiều người, nếu không thì để Đậu Đậu đến chỗ cháu ở đi!”
‘Sở Minh Hiên’ vừa dứt lời, hai người đều nói không được.
Một người là Sở phu nhân, một người là Đậu Đậu.
Còn những người khác, ha ha, hoặc là coi như không nghe thấy gì, hoặc là đã vô cùng hài lòng rồi.
Ví dụ như, ông Sở.
Ông cảm thấy cháu đích tôn cuối cùng cũng thông suốt rồi, như vậy mới đúng chứ!
Giả điên giả dại, mặt dày bám lấy, như vậy mới có thể theo đuổi con gái đúng không?
Trở lại chuyện chính, khi Sở phu nhân nói không được, đã thấy Sở Liên Thành trừng mình, nên bà ấy lập tức không nói nữa.
Sau đó ông Sở cười híp mắt lại mở miệng, “Đậu Đậu à, anh Minh Hiên của cháu đã nói như vậy rồi, cháu không thể không nể mặt chút nào như thế chứ? Ở một tối đi, đợi cha cháu dẫn anh cháu về nhà rồi, cháu lại ở cùng với mẹ.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Ông ngoại, nam nữ thụ thụ bất thân, ông không biết sao?”
“Ông… đương nhiên là ông biết rồi! Nhưng hai đứa là anh em họ! Là quan hệ thân thích! Quan hệ thân thích cháu hiểu không?”
/1918
|