Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 669: Nam thần cao ngạo lạnh lùng hôm nay đổi thành kiểu tàn ác rồi? (1)
/1918
|
Đậu Đậu chỉ nói qua loa đã hoàn toàn đổi mới tam quan của Lăng Đầu Thanh!
Cô nàng thỏ đồ y tá cái gì chứ, bà chủ, cô đây muốn lên trời hả? Cô chắc chắn là mở cửa hàng đồ trang điểm chứ không phải chỗ ăn chơi không thể nói ra sao?
Lăng Đầu Thanh nhìn chằm chằm điện thoại di động trừng mắt chó ngẩn ra, sau khi hoàn hồn lại, vẫn phải làm theo.
Ai bảo Đậu Đậu không chỉ là bà chủ của gã, còn là phu nhân nhỏ của Đại Vương gia nhà gã nữa chứ?
Nếu gã dám không làm, Đại Vương biết rồi còn không lột da gã à?
Nhưng mà cô nàng thỏ đồ y tá cái gì…
Gã thích nữ tiếp viên hàng không hơn!
Khụ, dù sao bà chủ chỉ là đưa ra ví dụ, cứ trưng cầu ý kiến nhân viên nam đi, lấy hết các ý muốn riêng của từng người mà làm.
Tránh để quá rõ ràng, nhân viên nam cũng làm ít quân trang đồng phục kỵ sĩ gì đó, hình như gã đột nhiên hiểu ý đồ thật của bà chủ mình rồi - làm đồng phục cho nhân viên nữ là giả, làm nhân viên nam mới là thật đúng không?
Nhưng làm như vậy sẽ ổn chứ?
Như vậy… Đại Vương thật sự sẽ đồng ý sao?
Đại Vương nhà gã đương nhiên không đồng ý rồi, có điều hắn không đồng ý thì cũng không có cách gì. Hắn còn ở trong cơ thể Sở Minh Hiên đây này.
Buổi sáng đưa vợ đến trường, nửa đường bị Tên Ngốc tiểu sư điệt kia chặn mất. Tan học muốn tranh thủ đi tìm vợ tạo chút cảm giác tồn tại, Tên Ngốc đó lại đi theo hắn nửa bước không rời.
Đây không phải là bẫy hắn à?
Còn không ngừng lải nhải nói với hắn truyền thống đạo đức tốt đẹp của Cửu Châu. Khiến cho hắn tức giận chỉ muốn tát cho cậu ta hai cái bảo cậu ta mau cút đi - nhìn hắn giống loại người có đạo đức tốt à?
Khụ, được rồi, bây giờ hắn là ‘Sở Minh Hiên’.
Cả quá trình ‘Sở Minh Hiên’ đều đeo cái khuôn mặt đòi nợ, doạ cho oanh oanh yến yến trong lớp nơm nớp lo sợ, cho dù là ai cũng không dám tùy ý mở miệng nói chuyện.
Sợ chọc tới nam thần cao ngạo lạnh lùng của bọn họ.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, nam thần cao ngạo lạnh lùng của bọn họ hôm nay đổi thành kiểu tàn ác hả?
U ám quá đi!
Làm sao đây làm sao đây làm sao đây?
Nhưng nam thần đổi thành kiểu tàn ác của bọn họ không muốn để ý đến bọn họ, hắn bây giờ thật sự tàn khốc vô tình, tàn khốc vô tình đến mức hận chỉ muốn giết người!
Bởi vì Tên Ngốc ngồi ở phía sau hắn vẫn không ngừng lải nhải.
Nếu không phải nể mặt vợ, hắn đã sớm ném cậu ta ra ngoài rồi.
Có điều bây giờ…
Cho dù cậu ta là tiểu sư điệt của vợ, hắn cũng không thể nhịn được nữa!
Vì vậy…
“Lấy yêu tổ quốc làm vinh, lấy nguy hại tổ quốc làm nhục. Lấy phục vụ nhân dân làm vinh, lấy rời xa nhân dân làm nhục. Lấy tôn trọng khoa học làm vinh, lấy ngu muội dốt nát làm nhục. Lấy… Á! Minh Hiên cậu làm gì thế hả?”
Lúc Tên Ngốc đọc tám điều vinh tám điều nhục đến lần thứ ba, hai chân bỗng nhiên bị nhấc lên khỏi mặt đất, cậu ta vừa giãy vừa gào lên, “Để tớ xuống để tớ xuống!”
Giáo viên và quần chúng cắn hạt dưa đang học đần mặt ra, trơ mắt nhìn ‘Sở Minh Hiên’ đen mặt ném Diệp Tinh Trạch ra khỏi lớp học, ầm một tiếng đóng cửa lại, còn rất tiện tay… khóa trái cửa.
Miệng giáo viên run run, câu tiếng anh nói ngay thành khẩu âm địa phương.
Sau đó hắng giọng, cố giữ sắc mặt, tiếp tục giảng bài.
Không thể quản không thể quản không thể quản! Hai vị này là thiếu gia của bốn gia tộc lớn ở Đế Đô!
Bọn họ có ầm ĩ thế nào cũng được, ông là giáo viên, quả thực là không quản được!
May mà bây giờ không có ai lải nhải tám điều vinh tám điều nhục nữa rồi, thế giới cuối cùng yên tĩnh rồi…
Nhưng thế giới yên tĩnh chẳng được bao lâu thì nhị thế tổ Diệp gia bắt đầu cào cửa, vừa cào vừa gào, “Người đâu! Cho tôi vào! Người đâu! Mau cho tôi vào!”
Cô nàng thỏ đồ y tá cái gì chứ, bà chủ, cô đây muốn lên trời hả? Cô chắc chắn là mở cửa hàng đồ trang điểm chứ không phải chỗ ăn chơi không thể nói ra sao?
Lăng Đầu Thanh nhìn chằm chằm điện thoại di động trừng mắt chó ngẩn ra, sau khi hoàn hồn lại, vẫn phải làm theo.
Ai bảo Đậu Đậu không chỉ là bà chủ của gã, còn là phu nhân nhỏ của Đại Vương gia nhà gã nữa chứ?
Nếu gã dám không làm, Đại Vương biết rồi còn không lột da gã à?
Nhưng mà cô nàng thỏ đồ y tá cái gì…
Gã thích nữ tiếp viên hàng không hơn!
Khụ, dù sao bà chủ chỉ là đưa ra ví dụ, cứ trưng cầu ý kiến nhân viên nam đi, lấy hết các ý muốn riêng của từng người mà làm.
Tránh để quá rõ ràng, nhân viên nam cũng làm ít quân trang đồng phục kỵ sĩ gì đó, hình như gã đột nhiên hiểu ý đồ thật của bà chủ mình rồi - làm đồng phục cho nhân viên nữ là giả, làm nhân viên nam mới là thật đúng không?
Nhưng làm như vậy sẽ ổn chứ?
Như vậy… Đại Vương thật sự sẽ đồng ý sao?
Đại Vương nhà gã đương nhiên không đồng ý rồi, có điều hắn không đồng ý thì cũng không có cách gì. Hắn còn ở trong cơ thể Sở Minh Hiên đây này.
Buổi sáng đưa vợ đến trường, nửa đường bị Tên Ngốc tiểu sư điệt kia chặn mất. Tan học muốn tranh thủ đi tìm vợ tạo chút cảm giác tồn tại, Tên Ngốc đó lại đi theo hắn nửa bước không rời.
Đây không phải là bẫy hắn à?
Còn không ngừng lải nhải nói với hắn truyền thống đạo đức tốt đẹp của Cửu Châu. Khiến cho hắn tức giận chỉ muốn tát cho cậu ta hai cái bảo cậu ta mau cút đi - nhìn hắn giống loại người có đạo đức tốt à?
Khụ, được rồi, bây giờ hắn là ‘Sở Minh Hiên’.
Cả quá trình ‘Sở Minh Hiên’ đều đeo cái khuôn mặt đòi nợ, doạ cho oanh oanh yến yến trong lớp nơm nớp lo sợ, cho dù là ai cũng không dám tùy ý mở miệng nói chuyện.
Sợ chọc tới nam thần cao ngạo lạnh lùng của bọn họ.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, nam thần cao ngạo lạnh lùng của bọn họ hôm nay đổi thành kiểu tàn ác hả?
U ám quá đi!
Làm sao đây làm sao đây làm sao đây?
Nhưng nam thần đổi thành kiểu tàn ác của bọn họ không muốn để ý đến bọn họ, hắn bây giờ thật sự tàn khốc vô tình, tàn khốc vô tình đến mức hận chỉ muốn giết người!
Bởi vì Tên Ngốc ngồi ở phía sau hắn vẫn không ngừng lải nhải.
Nếu không phải nể mặt vợ, hắn đã sớm ném cậu ta ra ngoài rồi.
Có điều bây giờ…
Cho dù cậu ta là tiểu sư điệt của vợ, hắn cũng không thể nhịn được nữa!
Vì vậy…
“Lấy yêu tổ quốc làm vinh, lấy nguy hại tổ quốc làm nhục. Lấy phục vụ nhân dân làm vinh, lấy rời xa nhân dân làm nhục. Lấy tôn trọng khoa học làm vinh, lấy ngu muội dốt nát làm nhục. Lấy… Á! Minh Hiên cậu làm gì thế hả?”
Lúc Tên Ngốc đọc tám điều vinh tám điều nhục đến lần thứ ba, hai chân bỗng nhiên bị nhấc lên khỏi mặt đất, cậu ta vừa giãy vừa gào lên, “Để tớ xuống để tớ xuống!”
Giáo viên và quần chúng cắn hạt dưa đang học đần mặt ra, trơ mắt nhìn ‘Sở Minh Hiên’ đen mặt ném Diệp Tinh Trạch ra khỏi lớp học, ầm một tiếng đóng cửa lại, còn rất tiện tay… khóa trái cửa.
Miệng giáo viên run run, câu tiếng anh nói ngay thành khẩu âm địa phương.
Sau đó hắng giọng, cố giữ sắc mặt, tiếp tục giảng bài.
Không thể quản không thể quản không thể quản! Hai vị này là thiếu gia của bốn gia tộc lớn ở Đế Đô!
Bọn họ có ầm ĩ thế nào cũng được, ông là giáo viên, quả thực là không quản được!
May mà bây giờ không có ai lải nhải tám điều vinh tám điều nhục nữa rồi, thế giới cuối cùng yên tĩnh rồi…
Nhưng thế giới yên tĩnh chẳng được bao lâu thì nhị thế tổ Diệp gia bắt đầu cào cửa, vừa cào vừa gào, “Người đâu! Cho tôi vào! Người đâu! Mau cho tôi vào!”
/1918
|